Nếu hôm nay đến là cô thì đối phương thái độ khác .
Hứa Toàn Nghiệp thấy thể tránh khỏi, trong lòng chợt nghĩ lẽ thể đánh thắng đối phương, bản nhất chiến thành danh.
Hắn ôm quyền : “Đã nhường .”
ngay lúc bỏ tay xuống, một vật thể màu bạc lập tức bay từ cổ tay áo của .
Kèm theo đó là một tiếng ‘ há’, một bóng trắng chợt lóe lên phía Lâm Uyển Ương.
Tiểu Ô tự mang theo hiệu ứng âm thanh, một cước đạp con rắn xuống đất, đó ôm chặt lấy con rắn màu bạc: “Nhìn nó thú vị quá.”
“Hình như , cũng chơi.” Tiểu A cũng chạy .
Hứa Toàn Nghiệp vô cùng hoảng sợ: “Đây rốt cuộc là thứ gì?”
Cổ rắn độc do tỉ mỉ luyện chế trở nên mềm oặt và dám bất cứ phản kháng nào mặt hai giấy.
DTV
Tuy Cổ rắn độc lợi hại, nhưng nếu so với Sơn tinh thì cùng đẳng cấp.
Con rắn to cỡ ngón tay cái hai giấy tranh giành qua rốt cuộc cũng nứt toạc từ giữa ... c.h.ế.t cực kỳ thảm.
Tiểu A và Tiểu Ô thấy con rắn biến thành hai nửa thì còn tâm trạng tranh giành với nữa.
Hừ, dựa mày mà cũng dám cắn A Ương!
Tất cả chuyện chỉ xảy trong vòng mấy giây, Hứa Toàn Nghiệp vốn định đánh lén, ngờ Cổ rắn của tiêu diệt, nhất thời đau lòng chết.
Lâm Uyển Ương mở miệng hỏi: “Rắn? Cổ sư đến từ Vân Nam?”
Hứa Toàn Nghiệp đáp , hừ lạnh một tiếng : “Lần thù của chúng kết lớn !”
———
Diêu Mộ và Triệu Vũ Thinh một bên quan sát, đột nhiên cảm thấy lưng , ngoái đầu thì thấy là một ông cụ.
Ông cụ đó cúi hỏi: “Anh bạn trẻ đồ ăn ?”
Diêu Mộ thò tay túi móc hai chiếc kẹo que và một miếng sô-cô-la đưa cho ông : “ chỉ cái thôi, ông ăn ?”
Ông cụ nhận lấy, cảm ơn, đó tới mấy bên cạnh mấy tử của Hứa Toàn Nghiệp và hỏi một câu y chang .
Mấy đó gì còn lòng nào để ý tới ông , ông cụ lưng gù hỏi ba , một trong đó thấy phiền quá bèn : “Nếu ông còn , cẩn thận đánh ông đấy.”
Diêu Mộ cảm thấy mấy đó quá đáng, trời tuyết lớn thế , nếu bất đắc dĩ thì ai ngoài kiếm ăn chứ.
Trên cũng chỉ mang theo mấy trăm đồng, đó lấy hết đưa cho ông cụ, bảo ông giữ để ngày mai mua cái gì đó mà ăn.
Ông cụ đó Diêu Mộ với ánh mắt sâu xa, ca ngợi là hiếm , đó mới rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-476.html.]
Triệu Vũ Thinh : “Em cứ cảm thấy ông lão đó chút kỳ lạ.”
Diêu Mộ cho là như : “Không , lúc nãy sờ tay ông , tuy lạnh lẽo nhưng thật sự là .”
Triệu Vũ Thinh: “Sư thật lợi hại, mà thể phân biệt .”
Diêu Mộ khen thì chút ngại, mỉm : “Cũng tạm thôi, dọa nhiều thì sẽ kinh nghiệm.”
Triệu Vũ Thinh: “...”
———
Nếu lôi Cổ trùng , Lâm Uyển Ương tự nhiên sẽ phụng bồi đến cùng.
Cô cũng nóng nảy, chờ đối phương lấy hết pháp bảo áp đáy rương thì sẽ thu luôn một lượt, miễn cho hại khác.
Tình cảnh ở trong mắt bên cạnh giống như hai đang khó phân cao thấp.
Không là độ nào của Hứa Toàn Nghiệp đưa đề nghị. Bọn chúng bảy , đối phương chỉ đưa tới hai , xu thế thắng bại rõ, vì thế quyết định tay dạy dỗ cho mặt, cả bọn về phía đối phương.
Người đàn ông còn kịp đụng Triệu Vũ Thinh thứ gì đó bay tới rạch cho một nhát.
Miệng vết thương sâu nhưng vẫn đổ máu.
Hắn cẩn thận kỹ, một giấy trong tuyết, trong tay nó cầm một... lưỡi dao?
Tiểu Ô: “Ức h.i.ế.p con gái sẽ chặt tay.”
Diêu Mộ: “Mấy vẫn nên tiết kiệm sức .”
Tiểu Ô liếc bên cạnh một cái: “Diêu Bì Bì, đàn ông tự lập tự cường, sẽ lo cho .”
Diêu Mộ: “... Đùa đấy ?”
Tiểu A và Tiểu Ô kiên quyết lắc đầu, đùa .
Tiểu A: “Anh tự bảo vệ , mấy rõ ràng mạnh.”
Bảy đó , lập tức lia mắt về phía Diêu Mộ.
Diêu Mộ cảm thấy chuyện lớn xong, trừng hai giấy một cái, chẳng nhẽ ngày thường thương hai tụi nó đều vô ích ? Sau đó một lời co giò bỏ chạy.
Đùa kiểu gì , đối phương tận bảy cơ đấy!
Diêu Mộ chạy năm sáu mét thì những đó mới kịp lấy phản ứng.
Mấy còn đó chút bối rối, chẳng lẽ đối phương vài câu gì đó ? Bọn chúng bắt đầu sức đuổi bắt.
Trong lòng Diêu Mộ thầm nghĩ, đần mới đối đầu trực diện với mấy , một hai thì còn , bảy thì thôi , chắc chắn sẽ đè xuống tuyết tẩn cho một trận.
chạy bộ là tác chiến đơn lẻ, chỉ cần mấy kẻ đó đuổi kịp là , cảm ơn bản chăm chỉ rèn luyện mỗi ngày!
Diêu Mộ chạy quanh bốn vòng, chạy trong tuyết gian nan hơn chạy đất bằng nhiều, một bước là một hố sâu. Dần dà, càng lúc càng cảm thấy mất sức.