Rất thể Phục Thành dùng phương pháp gì đó mà cô để nghịch thiên cải mệnh, cứu sống cô, nhưng điều đó chuyện dễ dàng, khó trách công lực của ông sụt giảm nghiêm trọng, còn bạc cả đầu.
Lâm Uyển Ương đó đoán , Phục Thành gặp một chuyện khó giải quyết nào đó, thể ông tổn hại nhưng vì sợ mất thể diện nên , ngờ nguồn cơn của sự việc là do bản , bất giác trong lòng cô lẫn lộn nhiều cảm xúc khác .
“Bây giờ về một chuyến.” Lâm Uyển Ương xong câu liền cầm chiếc túi bên cạnh ngoài.
Đằng Bác vội vàng tóm lấy : “Bây giờ hơn hai giờ sáng , bên ngoài tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ xuống âm hai mươi độ, nếu cô , gì cũng đợi đến ngày mai đặt vé máy bay hoặc vé tàu hẵng .”
Ngô Tùng Ẩn cũng thuyết phục cô: “ đó, ngày mai chúng cùng trở về, cũng lâu gặp thái...”
Hai chữ "sư phụ" cuối cùng biến mất trong im lặng.
Lâm Uyển Ương suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động tra cứu, gần nhất là chuyến bay lúc mười một giờ ngày mai, bây giờ sân bay chút sớm quá .
DTV
Cô lập tức đặt vé máy bay, quyết định đợi đến trời sáng mới khởi hành.
Khâu Tinh Trạch : “Miền Nam chúng giờ trận tuyết nào lớn như , tuyết giống như mối tình đầu , sợ nó sẽ đến, cũng sợ nó đến.”
Hà Ninh Khê lạnh lùng : “Anh còn tiếp tục sến sẩm như , đừng trách đánh .”
Khâu Tinh Trạch: “…”
Ôi, ngày nào cũng cáu kỉnh như , xem là nghiêm túc học tập cô giáo Lâm .
Lâm Uyển Ương đến mặt Đổng Thanh, cô ả từ xuống : “Có cô thất vọng ?”
Đây chính là g.i.ế.c Thanh Dã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-461.html.]
Đổng Thanh kiêu ngạo thành tính, chuyện, trái , Đổng Thiên Dao từ nhỏ nuông chiều, từ khi cô sinh , nhà họ Đổng càng ngày càng thịnh vượng hơn. Cô như một viên ngọc quý tay , vốn dĩ quen ngang ngược hống hách, bao giờ chịu cảnh oan ức như thế .
Đổng Thiên Dao rưng rưng nước mắt: “Lâm Uyển Ương, cố ý mắng cô , cũng là khác xúi giục, là Lý Giai Nguyệt cô dựa cái gì mà thể trở thành nổi tiếng còn thì . cũng như , cô bỏ qua cho .”
Lâm Uyển Ương mỉm , cô duỗi tay , đó nghĩ đến chuyện rửa tay sẽ phiền toái như thế nào, thế là liền cầm chiếc bút ở cạnh bên chọc chọc trán đối phương : “Cô não ? Không hề.”
Đổng Thanh tức giận đến mức lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng: “Cô đừng mà kiêu ngạo như , ‘Thánh Tử’ sẽ bỏ qua cho cô .”
“Cô im miệng !” Lâm Uyển Ương lên, bước đến chỗ cô gái mà cô tìm thấy lúc nãy trong tủ quần áo.
Cô gái đó vẫn đang cầm tách nóng ai dúi tay, cả quá trình đều cúi gằm đầu xuống, dáng vẻ liền việc nhà họ Đổng liên quan gì đến cô cả.
Nhìn thấy cô , Lâm Uyển Ương dường như nhớ đến Thanh Dã của năm xưa, bỗng chốc cảm giác thuộc thể giải thích .
Cô mỉm với đó: “Không cần sợ.”
Cô gái từng học hành, cũng đặt tên, Đổng Thiên Dao gọi cô là “chó con”, lúc vui thì thường xuyên đem trút giận.
Dù lớn như nhưng cô bao giờ bước chân khỏi nhà họ Đổng.
Cô gái đối với ai cũng đều sợ hãi, nhưng đối với Lâm Uyển Ương thiện hơn một chút, cô đưa tay kéo kéo gấu áo Lâm Uyển Ương, ánh mắt rụt rè yếu đuối.
Lâm Uyển Ương : “ đưa cô cùng về.”
Ngô Tùng Ẩn suy nghĩ một lúc : “ kiểm tra qua, cô gái danh tính, mặc dù chỉ IQ bình thường và khả năng tự chăm sóc bản nhưng bởi vì quá khứ luôn sống trong môi trường khép kín nên trong một thời gian ngắn sẽ khó mà so với bình thường, một sư , thể để em nhận cô gái tử, môn phái đó tất cả thành viên đều là nữ, như sẽ thích hợp hơn.”
Lâm Uyển Ương suy nghĩ một chút, trong đạo quán quả thật quá nhiều khách du lịch, thích hợp với , thế là gật đầu đồng ý.
Cô gái tuy rằng sợ hãi nhưng cũng ngốc nghếch, ánh mắt tha thiết mong chờ hỏi: “Em thể cùng chị ?”