Chỉ là bề ngoài của trông quá giống với một thành công trong giới thương mại thôi, hề cân xứng với mê tín dị đoan.
Tống Chương Dẫn: “Người mà cô thích thì cũng thích.”
Trong lòng Lâm Uyển Ương vô cùng cảm động, mở miệng : “Anh đúng là một hàng xóm ! Đợi về sẽ mời một bữa.”
“Vậy thì chốt nhé.”
Ngày hôm Lâm Uyển Ương để nghị cô cũng sẽ đề.
Bây giờ còn bắt đầu kỳ thi, cô là giáo viên thì đương nhiên thể như .
Dù thì đề thi cuối cùng sẽ là do bốc thăm, cơ hội chỉ một phần bảy mà thôi.
Sau khi lớp học văn hóa kết thúc, học viên còn chỉ ba mươi , họ đều sở trường riêng, Đằng Bác và Lý Hạo Quân đương nhiên cũng…
Cô lấy đạo kinh từ trong túi , đó chân dung của tổ sư gia, cô mỉm và .
“Bốc thăm! Tạo cơ thể vàng! Phù hộ cho con!”
Ám chỉ vẻ là tổ sư gái sẽ hiểu .
Người phụ trách mở quả cầu bốc , trong tờ giấy đó rõ ràng là nét chữ của Lâm Uyển Ương.
Tựa đề “Tình em gắn kết”
Còn một đoạn nhắc nhở: Có một cặp em cùng lớn lên từ nhỏ, hôm hôn lễ của em trai xảy tai nạn, trai thế đối phương cưới một cô vợ xinh .
Địa điểm thi là thành phố Giang, từ gợi ý là “huyền môn nhà họ Đổng”, “biệt thự mười bốn khu dân cư đường Hoa Viên”.
Mọi , liên quan đến nhà họ Đổng.
Tuy rằng chưởng môn động cơ sẽ báo phục công kích đối phương, nhưng nếu như là bốc thăm thì là một cuộc thi chính thức, đương nhiên là .
Đường đến thành phố Giang khá là xa, nơi ở phía bắc nhất của bản đồ, là một thành phố khá nhộn nhịp ở phía bắc.
Thời tiết ở thành phố Giang là lạnh, bây giờ là mùa đông, đương nhiên là lạnh vô cùng.
Áo chống rét mặc ở miền nam là gì khi so với miền bắc, cho nên ban tổ chức cho học viên nửa ngày thời gian để chuẩn những thứ nhu yếu phẩm.
DTV
Ban tổ chức trợ cấp cho mỗi một trăm tệ, Lâm Uyển Ương là ban giám khảo, nên tiền trợ cấp sẽ gấp đôi, cô nhận hai trăm tệ.
Tiêu chuẩn của phí trợ cấp đặt từ hai mươi mấy năm về , cứ như mà nâng cấp.
Hai trăm tệ của hai mươi năm thể mau là nhiều thứ, nhưng hai mươi năm … thể kéo là nhiều thứ.
Sáu giờ chiều, ba mươi học viên thêm hai giám khảo, cùng lên xe lửa về miền bắc.
Lâm Uyển Ương đương nhiên cũng là một trong đó, ngoài cô còn một nam giáo viên trung niên khác.
Bởi vì xe lửa tiếng hai ngày, nên họ mua vé giường , chung một khoang xe, tiện cho việc chăm sóc lẫn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-437.html.]
Khi lên xe còn vô cùng tỉnh táo, chuyện cùng , và trao đổi đồ ăn nữa.
“Kỳ thi , thú vị quá ?” Một cô gái hỏi.
Lâm Uyển Ương : “Yên tâm, chắc chắn vô cùng thú vị.”
Xe lửa rời khỏi thành phố, trời dần tối xuống, đến cỡ chín giờ tối, cảm giác mới mẻ của học viên cuối cùng cũng trôi , về chỗ của bản .
Lâm Uyển Ương giường, khi ngủ nghĩ đến việc năm Diêu Mộ và Tiểu Vũ sẽ đến tham gia, Bảo Tâm vẫn còn quá là nhỏ, đợi thêm vài năm nữa.
Cũng trong thời gian hai tuần mà ở rời khỏi đạo quán, Tiểu Thiên ốm , đồ ngốc đó dạo gần đây hình như đang lén lút giảm cân, cố tình ăn ít còn cố gắng vận động, dáng hơn nhiều.
Phục Thành vô cùng buồn bã, đến một con heo còn nỗ lực đến như , ông sờ chiếc bụng bia của , đó uống hai ly sữa cho đỡ buồn.
Suy cho cùng thì cũng sắp đến cuối năm , thường thì loại động vật như con heo sẽ gặp kiếp nạn lớn.
Lâm Uyển Ương suy nghĩ một hồi cũng thấy mệt, cô nhắm mắt , nhanh ngủ .
Sau khi đèn ở khoang xe tắt, thứ xung quanh rơi trong bóng đêm.
Chỉ một chút ánh trăng chiếu , một đám mây đen kéo đến, xung quanh tối mịt .
Cuối khoang xe, tiếng bước chân.
Một bước, hai bước, ba bước, trong bóng tối, Lâm Uyển Ương mở mắt .
Bầu khí bốn phía bình thường, Lâm Uyển Ương từ giường dậy.
Khắp nơi tối om đưa tay thấy năm ngón, cô động tĩnh nhỏ vụn truyền tới từ phía đối diện, thầy giáo cách vách hiển nhiên cũng tỉnh.
Người đến đây, thể các học viên trúng chiêu, nhưng tạo chút tác dụng nào với bọn họ.
Lâm Uyển Ương nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng, đối phương hiểu ám hiệu của cô, động tĩnh nữa, như cũ.
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ càng ngày càng gần, tên toa hành khách.
Đó là một phụ nữ mặc áo khoác màu đen, hình gầy gò cao ráo.
Bà tới giường ngủ của Lâm Uyển Ương thì dừng , đó chằm chằm giường, một giây kế tiếp hề báo động mà giơ tay lên.
Người phụ nữ cầm một thanh d.a.o găm xinh xắn nhưng sắc nhọn trong tay, chỉ cần đ.â.m thẳng tim, gì cứu .
Trăng sáng cuối cùng cũng từ mây đen, d.a.o găm phản xạ ánh sáng sắc lạnh.
Khi thanh d.a.o găm chỉ kém một tấc nữa thôi, tay của phụ nữ bất ngờ nắm chặt.
Lâm Uyển Ương ưỡn lên.
Động tác của cô lưu loát, đè đối phương lên chiếc bàn nhỏ giữa hai giường ngủ,
Người phụ nữ khiếp sợ, thể tỉnh , thở mới của cô đúng .
Thầy giáo bên cạnh cũng lên từ giường, mở miệng hỏi: "Bà là nào, tại đánh lén chúng ?