“Nhớ chứ.” Lúc đó Lâm Uyển Ương phát hiện từ trường xung quanh của thấp, cho nên mới cho ông một tấm bùa bình an.
Phan Khang thở dài: “Haizzz! lái taxi lâu đến như , còn từng gặp qua chuyện ! Dọa c.h.ế.t ! Sau dám nhận chạy ca đêm nữa!”
Đây là đạo quán, mùi hương ở xung quanh đây mang cảm giác an cho ông , Phan Khang phản ứng , giờ mới chuyện.
Tám giờ tối hôm qua, ông chở xong một vị khách, con đường đó khá là hoang vắng, ông tưởng rằng chạy hết con đường mới nhận khách mới.
Không ngờ, mới chạy vài chục mét, một phụ nữ cản .
Người phụ nữ một chút kỳ lạ, giờ cũng là mùa thu , còn mặc chiếc đầm mùa hè
Sau khi đối phương lên xe, ông mới hỏi: “Cô mặc ít như thế, cảm thấy lạnh ?”
Vị khách ở phía là lạnh, bản mặc ít đồ, trời cũng là lạnh.
Tài xế cũng thêm gì nữa, trong lòng chỉ nghĩ rằng là do đối phương cảm thấy lạnh.
Vào đông and đường còn nhiều cô gái mặc váy ngắn hoặc là quần ngắn nữa.
Có vẻ phụ nữ sinh là chịu lạnh giỏi hơn đàn ông.
Vị khách bao xe để đến một thành phố khác.
Bởi vì đối phương gái khá là cao, Phan Khang nghĩ cũng đồng ý, tuy là và về cần lái xe tám tiếng đồng hồ, nhưng mà đây là một đơn lớn, bằng với việc lái xe hai ngày.
Bởi vì lái xe buổi tối, Phan Khang vì để tỉnh táo nên chuyện cùng với đối phương.
Một đề tài thường ngày, hỏi đối phương đến đó để chuyện gì, đêm khuya mà bao xe đến đó là chuyện gấp gì ?
Người phụ nữ ở phía rằng cô gặp chồng và chồng của , khi kết hôn thì hai vợ chồng ở hai nơi khác biệt, chỉ cuối tuần mới thể gặp .
Phan Khang nghĩ : “Hôm nay là cuối tuần, cô qua đó ?”
Người phụ nữ ở phía khẳng định hôm nay là thứ bảy, nếu thì mà bản thời gian rảnh, là do tài xế nhớ lầm.
Hai hôm nay Phan Khang bận vô cùng, thật cũng chắc hôm nay là thứ mấy, cho nên còn tranh cãi, ông đổi chủ đề chuyện, hỏi về yêu của phụ nữ nghề gì, chẳng lẽ sống chung với ? Hai phân cách hai nơi thật dễ dàng.
Hai cứ chuyện với như thế, để g.i.ế.c thời gian.
Sau khi đến nơi, phụ nữ đó bảo tài xế dừng xe ở mép đường.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-427.html.]
Phan Khang liên tục lái xe lâu như thế, nghỉ ngơi mới về, ông đốt một điếu thuốc, đó mở máy thu âm.
Giọng của nữ phát thanh viên trong máy thu âm bảo rằng hôm nay là thứ sáu.
Phan Khang càng nghĩ càng thấy lạ, tại vị khác lúc chắc chắn hôm nay là thứ bảy chứ?
Trên đường nếu như đối phương chuyện, ông gần như tưởng rằng chỉ bản , hề cảm nhận thở của đối phương.
Thôi kệ, lẽ là mỗi đều điều khó xử của riêng bản , kiếm tiền là .
Phan Khang nghĩ, vị khách khá là phóng khoáng, ông cầm hai ngàn tệ của đối phương chuẩn đếm một nữa, đó ông kinh ngạc.
Lại là tiền âm!
Khi ông nhận tiền, phát hiện ! Cái thứ chất liệu khác với nhân dân tệ mà!
Phan Khang bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nhưng nghĩ kỹ thì còn qua ma và chuyện với , bản thể để khác chơi, lãnh phí thời gian cũng , còn nhận thứ xui xẻo như thế nữa.
Ông cũng nuôi gia đình mà, thật là quá đáng.
Phan Khang nghĩ kỹ , phụ nữ lúc nãy hình như nhắc đến đơn vị việc của chồng và còn địa chỉ nhà nữa.
Và đối phương còn rõ là tòa nhà với nhà nữa.
Đây là manh mối duy nhất, ông quyết định đến đó xem thử.
Tài xế lái xe đến khi đó, trong thì tìm tòa nhà đó và nhà đó.
Là đàn ông trẻ mở cửa.
Phan Khang thấy mặt của lạ, mới phản ứng , bản quá lỗ mãng , nếu như phụ nữ đó lấy tiền âm gạt thì mà thật chứ?
nghĩ thì cũng đến đây , hỏi thử xem cũng .
Phan Khang mở miệng hỏi: “Xin chào, phiền , cho hỏi quen một phụ nữ họ Hồ ? Rất xinh và đeo mắt kính, , mặc chiếc đầm màu xanh lá.”
Ông xong, sắc mặt của đàn ông đó liền đổi, hỏi ông là ý đồ gì.
Phan Khang liền giải thích rằng ông là tài xế của thành phố Ninh, lúc nãy phụ nữ đó bao xe của ông đến đây, khi trả tiền âm cho ông .
Trên đường khi chuyện với đối phương, phụ nữ đó bản sống ở đây, nên mới đến đây hỏi thử xem , nếu như khôn thì thôi, ông xem như bản xui xẻo .
Khi Phan Khang xong và chuẩn rời khỏi, bởi vì ông cũng cảm thấy quá vô lý, ngờ đàn ông đó giữ .