Diêu Mộ: “…Mọi đến đây từ khi nào ?”
Lâm Uyển Ương : “Đến từ khi mà hai câu đó.”
Trương Hạo lặng lẽ che đôi mắt , đúng thật là sợ cái gì là gặp cái đó.
Anh cũng ám chỉ, nhưng hai đó ngang phía Diêu Mộ, nếu nhắc nhở thì quá lộ liễu.
Diêu Mộ chừ: “ đùa thôi, cho nên là trong đạo quán đều hết .”
DTV
Diệp Tử Ưu đưa tay lên: “ là của đạo quán… cũng , nhưng tin chắc rằng trong đây sự hiểu lầm! Đạo trưởng Tạ là như thế.”
Diêu Mộ: “Còn cô nữa , thì cảm ơn cô nhiều .”
Diệp Tử Ưu: “Không cần khách sáo.”
Diêu Mộ: “…”
Lúc Trương Hạo còn là bếp lấy cháo , nhưng bếp lâu vẫn . Hai giây đúng lúc bay ngang qua cửa sổ ở nhà bếp, thấy hai biểu cảm kì lạ.
Một rớt quả táo đang ăn xuống đất, một rớt cả chiếc muỗng đang cầm trong tay.
Tiểu A và Tiểu Ô tưởng họ cãi , nên mới vội vàng chạy kiếm đến giúp, nên yêu thương lẫn mới đúng.
Mọi họ cãi , nên đều chạy đến đây, thì bắt gặp cảnh tượng lúc nãy.
Lâm Uyển Ương : “Nhanh lên nhanh lên, chúng ăn xong bắt đầu xuất phát!”
Phục Thành: “ , ăn xong sẽ ngay lập tức.”
Hai thầy trò trong vô cùng hưng phấn, đôi mắt trông cứ như đang phát sáng .
Diêu Mộ đơ cả , qua đó vội đến như thế, chỉ là vì đánh gãy chân của Tiểu Tạ ? Có quá là bạo lực ?
Tuy dạo trưởng Tiểu Tạ vô cùng trai, nhưng nếu chân thì quá là đáng thương…
Diêu Mộ cẩn thận mà : “Mọi đừng như thế, ?”
Lâm Uyển Ương: “Anh cái gì, cảm thấy như là ! Khó lắm mới chuyện như thế, chúng bắt…”
“Bắt gian?” Diêu Mộ gián đoạn lời của đối phương.
Lâm Uyển Ương một cách ngạc nhiên: “Sao suy nghĩ đáng sợ đến như thế! Chúng đương nhiên hóng chuyện chứ, mỗi ngày Tiểu Tạ đều mặt mày ủ rũ, việc cứ theo quy tắc, khó khăn lắm mới khoảnh khắc mà đối phương mất mặt, là cơ hội ngàn năm chỉ một mà thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-422.html.]
Phục Thành gật đầu: “ , cái mặt tủ lạnh đó, vài suýt khiến cho lạnh chết, chúng bắt quả tang tại hiện trường chắc chắn sẽ là vui.”
Diêu Mộ: “...”
Hai quả nhiên là thầy trò của , đến cả suy nghĩ cũng y như .
Lâm Uyển Ương: “Chúng ăn mau lên, qua đó hóng chuyện ngay, Mộ Mộ chúng bắt gian, sẽ chuyển lời cho Tiểu Tạ , để phân tích cho , tại nảy sinh suy nghĩ đáng sợ như thế.”
Diêu Mộ trợn to mắt, hoảng loạn mà : “ , .”
Cô là ác quỷ ?
Hai thầy trò quyết định hóng chuyện, mới ăn sáng xong liền chạy đến đó.
Bảo Tâm cũng cùng, Phục Thành do dự : “Bảo Tâm thôi nào, còn nhỏ tuổi quá.”
Bảo Tâm lắc đầu: “Con mười ba tuổi , con lớn lắm .”
Lâm Uyển Ương nghĩ : “Vậy thôi, nếu như hình ảnh gì đó thích hợp với trẻ em, nhớ chủ động lấy áo che đầu nhé.”
Bảo Tâm gật đầu: “Dạ!”
Diệp Tử Ưu cẩn thận hỏi: “ thể cùng ?”
Phúc Thành cảm thấy đối phương quá là tò mò, ông hỏi: “Cái đứa , hôm qua con lái xe cả ngày ? Có chịu nổi ?”
Diệp Tử Ưu: “Tiền bối cứ yên tâm, cái chắc chắn thành vấn đề, con còn trẻ tuổi, thức khuya chả là gì cả.”
Đương nhiên là quan trọng bằng hogs chuyện .
Triệu Đinh Vũ lặng lẽ : “Xe còn chỗ , cho cùng với.”
Diêu Mộ: “...”
Thì nhiều xem Tiểu Tạ mất mặt đến như .
Nghĩ thì cũng đúng, nếu là thường ngày tác phong cởi mở hào sóng, đương nhiên sẽ hiệu quả , ai bảo Tiểu Tạ cứ như suýt chút nữa là khắc hai chữ “Quy tắc” ở mặt .
Có sự chênh lệch như thế, đương sẽ là sẽ khiến cho tìm hiểu về mặt khác của .
Tiểu Thời và hai giấy cũng lên xe, tham gia đội hóng chuyện.
Thật Trương Hạo cũng là , đạo sĩ cũng sẽ tò mò, nhưng mà còn chủ trì cho bữa tiệc chay ngày hôm nay.
Mọi đều hết , mời hai tình nguyện đến giúp đỡ .
Những sống ở gần đây và thường đến đạo quán thấy đều lên xe, chút tò mò nên hỏi: “Đạo trưởng Trương, chuyện gì ?”