Đương nhiên Lâm Uyển Ương hăng hái giống như đêm qua, mà chỉ tùy tiện cầm kiếm gỗ đào múa qua loa hai .
mà cho dù qua loa chăng nữa, vẫn vài động tác độ khó cao để trấn trận, lực cổ tay Lâm Uyển Ương dứt khoát, lấy phụ trợ cho kiếm, cho dù là kiếm gỗ cũng toát khí thế mạnh mẽ.
Mọi ở bên cạnh quan sát, cả gương mặt đều to mấy chữ: Thật sự quá lợi hại.
Diêu Mộ nhỏ giọng : "Lúc Trương ngoài việc mang theo cái loa bluetooth, sớm thế thì cũng theo, phối thêm nhạc nền chừng sẽ doạ những ngốc luôn!"
Tạ Văn Dĩnh: "... Anh nhiều quá."
Hai cũng gia nhập trận "Pháp sự" , ở trong mắt , chỉ duy nhất Tạ Văn Dĩnh là mang dáng vẻ quy củ giống như mới xuất sư , qua lợi hại, giống như chỉ đang bắt chước theo thôi.
mà cũng quan trọng! Có hai vị đại sư khác trấn trận là đủ !
Tạ Văn Dĩnh gì nữa, sâu trong tận đáy lòng cảm thán một câu, Lâm Uyển Ương thật sự phẩm đức nghề nghiệp, Tạ Văn Dĩnh nghĩ... thật đúng là biến ảo khó lường.
DTV
Không sánh bằng, sánh bằng.
Sau khi pháp sự kết thúc, Lâm Uyển Ương đeo kiếm mà , mở miệng : "Bây giờ còn chuyện gì nữa, cần lo lắng, phong thủy của thôn cũng xem qua, xử lý một chút. Sau sẽ xảy những chuyện giống như nữa, nên suy nghĩ quá nhiều."
Vẻ mặt trưởng thôn kích động: "Ai da! Lần thật sự may mắn nhờ đại sư, cảm tạ ngài thế nào!"
"Cái chúng ." Lâm Uyển Ương chuyển giọng, : " , bây giờ ông thể dắt đến xem nhà của thợ xây Triệu ?"
"Đương nhiên thể, nếu ngài cảm thấy hứng thú."
Một đoàn xuống núi, trưởng thôn bảo giải tán tại chỗ, đó tự mang theo đại sư tìm .
Hai , trưởng thôn kể cho cô một vài chuyện xảy trong thôn.
Để xây dựng nông thôn mới xã hội chủ nghĩa, hiện nay mỗi hộ gia đình đều trang mạng, chúng theo kịp thời đại.
Ngoài việc nhiều lựa chọn giải trí, giao thông ở nông thôn cũng mấy thuận tiện, còn thì cuộc sống ở đây cũng gần giống như cuộc sống ở thành phố.
Nhà của thợ xây Triệu trông cũng khá gần, nhưng đất ở nông thôn rộng lớn, đoạn đường tráng xi măng nên khá khó khăn.
Lúc tình cờ một chiếc máy kéo ngang qua, trưởng thôn vẫy tay hiệu cho dừng .
"Trương Nhị, đây là đại sư thôn chúng mời đến, xem tiện chở họ một đoạn đường ?"
Trưởng thôn vẫn khá kính trọng, yêu cầu dừng sẵn sàng rằng vấn đề gì, tốn nhiều thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-406.html.]
Mấy phút , ba lên chiếc xe máy kéo, trưởng thôn chút việc xử lý, qua cùng .
Diêu Mộ từng mua nhiều xe, nhưng đây là đầu tiên thấy và chiếc xe , cảm giác đầy mới lạ.
Anh xuống xung quanh, kể còn thấy khá cá tính!
Đáng tiếc đây là xe nông nghiệp, dùng đường phố đô thị, nếu thì mua một chiếc cất trong gara, ngầu lắm đúng !
Xe chạy ngoài trời, gió "hô hô" thổi mặt mặt, đây là xe " kéo " gió hàng thật giá thật.
Người lái xe Diêu Mộ khen ngợi, ha hả trai mắt , đó lái chiếc xe máy kéo với khí thế của một chiếc xe tăng.
Họ cứ lao tới cho đến khi tới nhà thợ xây Triệu, lúc mới dừng .
Lâm Uyển Ương nhảy xuống tiên, ánh mắt quan sát một vòng, chuẩn về phía căn nhà.
Người lái xe máy kéo nhắc nhở: “Vốn dĩ Tiểu Vũ đến vườn cây ăn trái việc. Dạo đặc biệt thiếu nhân lực, nhưng cô gặp vài chuyện. vẫn khuyên các vị một câu, dân địa phương, thật sự quản ."
Nghe mấy vị đại sư ngày giúp giải quyết vấn đề ở trong thôn, là , cho nên Trương Nhị nghĩ rằng đối phương đến đây để bênh vực kẻ yếu.
Lâm Uyển Ương: "Cám ơn nhắc nhở, chúng sẽ miễn cưỡng, nhất định tự lượng sức ."
"À, việc đây."
Anh điều khiển máy kéo đầu , phóng xe rời .
Lái xe Trương Nhị nghĩ đến Tiểu Vũ thì khỏi thở dài.
mà tới cũng kỳ lạ, lúc thơ xây Triệu mang đứa nhỏ về, nhiều đều đứa nhỏ bệnh bẩm sinh, nhỏ hơn những đứa bé cùng lứa quá nhiều, nuôi thể cũng sống nổi.
Không nghĩ tới, Tiểu Vũ thế mà bình an lớn lên, thợ xây Triệu chăm sóc , đám trẻ nhỏ ở nông thôn khó tránh khỏi sẽ lúc sinh bệnh, nhưng Tiểu Vũ bất kì cái gì.
Cái chuyện về khí vận đúng thật là khó mà , nếu như xui xẻo, liên tục mấy năm cũng khó đổi vận, nhưng thợ xây Triệu dù cho phát tài, nhưng đúng thật là xảy bất kì chuyện lớn nào.
Có lẽ là ông trời ưu ái , nhưng... trong nhà gây phiền toái thì còn cách nào khác.
Triệu Đình Vũ ngoại trừ tư thế chút vấn đề, còn khác gì là bình thường.
Mặc dù thể dùng tướng mạo của một để phán đoán đối phương là hạng gì, nhưng lúc bọn họ thấy tới, ba đều ngoài ý .
Nghề nghiệp nào cũng khí chất riêng, ví dụ như hòa thượng cho dù cởi áo cà sa, vẫn khác với những đàn ông cạo đầu trọc đường vì nắng nóng, thoáng qua là thể nhận ngay.
Đạo sĩ đương nhiên cũng khí chất của đạo sĩ.
Nói thế nào nhỉ, thoạt mặt, tựa như duyên với đạo môn !