Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 400

Cập nhật lúc: 2025-09-05 13:31:14
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tống Chương Dẫn ? Anh nhớ thương quá nhỉ, bằng tự ." Lâm Uyển Ương lắc đầu.

Diêu Mộ: "Cô vẫn hơn! Hai quen hơn mà."

Lâm Uyển Ương chằm chằm nọ: "Anh thẹn thùng ?"

Diêu Mộ: "..."

"Được , thì ." Lâm Uyển Ương suy nghĩ , đám ở đạo quán dường như thích đàn ông Tống Chương Dẫn .

Chẳng qua cũng đúng thôi, dáng dấp mắt, chuyện dịu dàng, tính tình , ai thích chứ?

Cô cũng thích.

Hiện tại là mùa nho chín rộ, núi nhiều nho dại, nhỏ hơn so với nho mua trong siêu thị, vỏ ngoài màu đỏ tía, hương vị ngọt thanh.

Nho treo ở cây khó hái, Phục Thành luôn bên dây leo chỉ huy A Ô tay, buổi sáng hái một thùng lớn mang về.

Thứ mặc dù đáng tiền, nhưng hiếm , tiền cũng mua .

Lâm Uyển Ương cầm giỏ trúc xếp gọn , thấy chỉ nho thôi thì đơn giản, cô nếm thử quả táo, thấy hương vị cũng ngon nên cho thêm một ít.

Phục Thành trừng rớt tròng mắt: "Con lấy ít một chút , cũng ăn mà!"

Lâm Uyển Ương : "Người đừng nhỏ mọn như , một ăn hết , lớn tuổi như mà còn ham ăn."

Phục Thành: "..."

Được , lấy đồ ăn của ông tặng ! Tức giận!

Là của ông! Tất cả đều là của ông!

Diêu Mộ thấy vội vã chạy tới, mở lòng bàn tay , vẩy hoa quế hái trong giỏ trúc.

Đây là nguyên liệu quan trọng để ngày mai bánh quế hoa.

Nho màu đỏ tím, táo màu xanh, hoa quế màu vàng, màu sắc phối hợp với còn , hơn nữa còn một mùi hương thoang thoảng.

Diêu Mộ đắc ý hỏi: "Thế nào, cũng tệ lắm ."

Lâm Uyển Ương thâm ý mà nọ một chút: "Anh thật chu đáo."

Mộ Mộ thật sự thích A Dẫn nha, như tự đưa tới chứ? cứ yên tâm, sẽ mang .

Nhìn bóng lưng Lâm Uyển Ương khỏi đạo quán, Diêu Mộ hỏi bên cạnh: " Có liều mạng ?"

Tạ Văn Dĩnh: "Ừ."

Trong lòng Diêu Mộ tự động viên chính .

Mặc kệ, c.h.ế.t bạn c.h.ế.t , ai bảo sư công đáng sợ quá gì.

Lâm Uyển Ương gọi của Tống Chương Dẫn.

Không , mỗi cô gọi điện thoại tới đối phương đều bắt máy nhanh.

"Anh đang ở , đưa cho ít trái cây, bọn họ nho dại giàu anthocyanin, cho da và mắt ." Lâm Uyển Ương thẳng vấn đề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-400.html.]

Tống Chương Dẫn : "Hôm nay ở nhà."

Lâm Uyển Ương hỏi: "Anh ở thành phố Ninh ?"

"Có ở, nhưng mà bây giờ chút việc."

Lâm Uyển Ương suy nghĩ một chút, : "Vậy bây giờ đang ở , , mang qua cho, hoa quả để sang ngày thứ hai sẽ còn tươi nữa."

DTV

Đây chính là một mảnh tâm ý của Mộ Mộ đó! Mà làn da Tống Chương Dẫn còn như , chăm sóc cho thật kĩ, nho thích hợp với .

Tống Chương Dẫn yên lặng hai giây, đó báo một địa chỉ.

Lâm Uyển Ương : "Được, sẽ đến đó, khi nào đến đó gọi điện thoại cho , chứ?"

"Được, cám ơn cô."

"Ừm, lát nữa gặp." Lâm Uyển Ương cúp điện thoại, dọc theo đường núi xuống , vặn hôm nay cô cũng dạo phố.

Suốt ngày chỉ qua giữa trường học và đạo quán, cũng cần đổi khí .

Hơn nữa, tóc của cô cũng dài tới thắt lưng, cô chút ghen tị với mái tóc ngắn của Mạc Tiên nên cắt .

Tất nhiên, cần quá ngắn, thể búi tóc là , tóc ngắn thực khó chăm, cần gội hàng ngày.

Gội đầu thật sự phiền phức, những rụng tóc rằng tóc nhiều cũng khó chăm sóc! Mỗi ngày đều sấy khô mới thể ngủ.

Hôm nay là cuối tuần, lượng hành khách tàu điện ngầm đông đúc, cũng may Lâm Uyển Ương lên tàu từ trạm đầu tiên nên vẫn còn chỗ , chen lấn.

Cô ôm giỏ trúc trong ngực, đảm bảo hỏng một trái nho nào, tạo hình thể gây chú ý.

Người trong cuộc thèm để ý, dù thì đây cũng là tâm huyết của Mộ Mộ, đưa tới vẹn.

Mùa thu là mùa thích hợp cho những hoạt động ngoài trời, ở trung tâm thành phố càng thêm đông đúc, nam nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng lui tới nhiều.

Những tòa nhà cao tầng mọc lên từ mặt đất, kính cường lực của các tòa nhà văn phòng phản chiếu ánh sáng mặt trời, xe cộ qua tấp nập, so với đạo quán ở sườn núi giống như cùng một thế giới .

Lâm Uyển Ương dùng một tay xách lấy cái giỏ, lấy điện thoại gọi một dãy .

Điện thoại kết nối, Tống Chương Dẫn : "Tới , cô chờ một chút, lập tức xuống ngay."

Lâm Uyển Ương cúp điện thoại, đầy hai phút cô thấy tới.

Hôm nay Tống Chương Dẫn ăn mặc đơn giản như thường ngày, một âu phục phẳng phiu, cúc áo sơ mi cài đến tận cúc cùng.

Lâm Uyển Ương đưa giỏ trái cây cho nào đó: "Cái hái lúc sáng nay, khi mang đến rửa , nhưng mà mang đường khả năng bám bụi, thể rửa nữa."

Tống Chương Dẫn nhận lấy, nhặt một quả bỏ miệng, : "Rất ngọt."

Lâm Uyển Ương nở nụ : "Anh thích là , đây là Diêu Mộ cố ý bảo mang tới."

Tống Chương Dẫn : "Cám ơn cô, cũng cảm ơn ."

Bình thường Lâm Uyển Ương tiếng " Cảm ơn" nhiều, nhưng mặt đặc biệt êm tai.

"Không gì, cũng tốn kém gì cả." Dừng một chút, Lâm Uyển Ương hỏi, " , gần đây tiệm cắt tóc nào ?"

" , nhưng mà thể giúp cô hỏi thử xem." Tống Chương Dẫn lấy điện thoại di động , gọi một cú điện thoại, chỉ vài câu cúp máy.

Tống Chương Dẫn: "Đi thôi, bây giờ thì , dẫn cô ."

"Được, phiền ."

Loading...