Cô hiểu ? Vì giao cho ? Chuyện liên quan gì ?
Lâm Uyển Ương: “ , chuyện ngày mai của đạo quán xong , buổi chiều ngoài ăn thông báo cả mấy việc nữa, ăn cơm xong chúng xem phim uống .”
Diêu Mộ thể tin : “Sao cô đột nhiên phóng khoáng như ?”
“Có chuyện đó?” Lâm Uyển Ương dừng chút tiếp: “Từ đến nay đều phóng khoáng hơn nữa tiền thưởng của bộ phận đặc biệt đoán chừng con cũng ít.”
“Về một tuần cũng thấy thông báo cho chúng , cô nhầm , lúc đó đối phương gì?”
Lâm Uyển Ương : “Anh hiểu , lẽ nào đây còn ý nghĩa khác? đoán chắc chắn là lớn thông qua mấy khảo sát hơn nữa nếu là tiền thưởng, đối phương sẽ chủ động giúp báo thuế, vì vật chậm chút cũng thể hiểu .”
Diêu Mộ suy nghĩ kỹ chút, đối phương hình như cũng lý,
Lời cũng , gần đây đạo quán tu sửa cần đổi linh kiện, lúc Lâm Uyển Ương đều là so sánh các loại sản phẩm và tính khả dụng nguyên liệu khác , lúc đó mới đưa lựa chọn.
Gần tay chi mạnh tay, đổi thứ nhất mắc nhất, là tiền thưởng, tiếc chút tiền đó ?
Đều là cách vung tiền hào phóng như giàu.
Vì , đây tuyệt đối sẽ …xảy vấn đề gì.
Hôm nay là ngày , lượng tương đối ít, đến bốn giờ chiều, dòng đường bắt đầu đông đúc hơn, nhóm trong đạo quán chuẩn xuất phát.
Diêu Mộ phụ trách lái xe, hôm nay là thứ một trăm linh một hỏi cô: “Có học lái xe ?”
Đơn giản thôi, dù cũng nhiều xe, một xuể, thể tặng cô một chiếc.
Lâm Uyển Ương cương quyết từ chối.
Đạo trưởng Huyền Thành cùng , ông ở trông coi đạo quán. Dù ông lớn tuổi, âm thanh rạp phim quá lớn, sợ rằng ảnh hưởng đến tim mạch.
Đó là những điều trẻ tuổi thích. Còn ông chơi ở đạo quán nhấm nháp , xem kinh thư, radio, điều khiến ông cảm thấy thoải mái hơn.
Ngày hôm , ông sẽ các tình nguyện viên kể phim ảnh chiếu những gì, khi cũng khác việc xem là mấy.
Trương Hạo cũng ở đạo quán, nhưng hai tình nguyện lôi kéo kịch liệt, bất đắc dĩ đành đồng ý. Anh về phòng, cởi đạo bào, quần áo bình thường.
Tuy đạo quán chỉ còn mỗi đạo trưởng Huyền Thành, ngoài còn thêm hai giấy và Tiểu Thời, nhất định sẽ xảy vấn đề gì.
Bọn họ cũng quá xa, chừng vài tiếng sẽ về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-384.html.]
Huống hồ ở đây còn Tiểu Thiên.
Cộng thêm Angel với cao to với cân nặng 80kg, một nó thể dễ dàng cân bảy tám , chỉ cần nhe nhanh thôi cũng khiến khác sợ run .
Sơn tinh lúc còn sống cũng là động vật, công đức trong , nên thể giao tiếp với nó.
Diêu Mộ chủ động lên tiếng, càng nhiều càng vui, rủ thêm Tống cùng .
Để ở một cũng tội, quan tâm yêu thương hàng xóm là trách nhiệm của mỗi .
Lâm Uyển Ương kinh ngạc: “Không . Anh gì đây? Hay là thấy điển trai nên ý đồ gì?”
Diêu Mộ: “Có ý đồ gì . Cô nghĩ nhiều .”
Lâm Uyển Ương sang hỏi Tạ Văn Dĩnh: “Cậu thấy Mộ Mộ kì lạ ?”
Tạ Văn Dĩnh nghĩ ngơi hai giây, đáp: “ cũng nghĩ… chúng nên rủ thêm .”
Nghe tiểu đạo trưởng đỡ giúp , Diêu Mộ thở phào nhẹ nhõm. Câu chuyện thật căng thẳng, cũng may hai kết liên minh.
Tử đạo hữu bất tử bần đạo.*
*Chú thích: Câu xuất phát từ dòng Hồng Hoang, ý là chỉ cần sống là , đạo hữu (cách gọi bạn bè của tu đạo) sống c.h.ế.t quan trọng, thể dùng 1 câu thế là sống c.h.ế.t mặc bay tiền thầy bỏ túi.
Lâm Uyển Ương cảm thấy gì đó , nhưng cô nghĩ đó là điều gì, cô đáp: “Thôi , để gọi.”
Có một điều Diêu Mộ đúng, càng đông càng vui.
“Cô mau rủ ! Mời nhiệt tình một chút!”
Nói xong, Diêu Mộ ho khan hai tiếng, cặp mắt ngó nghiêng lung tung, giả vờ như đang ngắm trời xanh.
Lâm Uyển Ương mở điện thoại, tìm đến điện thoại của Tống Chương Dẫn, nhấn nút gọi.
Đầu dây bên nhấc máy, cô hỏi thẳng vấn đề: “Bạn hàng xóm, hôm nay đạo quán chúng tổ chức xem phim và ăn tối, cùng chúng ? Chúng sẽ cổng đợi .”
“Hôm nay ở nhà.” Một giọng đàn ông vang lên từ đầu dây phía bên .
Lâm Uyển Ương: “Ồ, tiếc thật.”
Tống Chương Dẫn im lặng vài giây, đó lên tiếng: “Giờ cũng bận gì. Hay là cô cứ cho địa chỉ , sẽ đến tìm .”
DTV
“Không phiền chứ?” Lâm Uyển Ương hỏi.