Có trời mới thứ đồ chơi đó lớn đến mức giẻ lau. Mà Trương Hạo còn treo lên tường trong thư phòng....
Lâm Uyển Ương thể vờ như thấy. thư phòng chỉ một bức tường trống, sớm muộn cũng treo đầy mất.
Vẫn là kiểm soát lượng.
Hàn Tây : "Không tặng cờ thi đua thì nên tặng gì? Huy chương và bằng khen thì thế nào?"
Lâm Uyển Ương lắc đầu, quyết định đưa một gợi ý rõ ràng để đối phương hiểu ý của .
Cô giơ tay lên, đặt ngón cái và ngón trỏ xoa nhẹ.
Tất nhiên là trả tiền...! Nghe bộ phận của các giàu đúng ! Có thể thiết lập một ít tiền thưởng cho dám việc . Cái năng lượng tích cực nha...!
Hàn Tây sửng sốt vài giây đó gật đầu : " hiểu ."
Lâm Uyển Ương thả tay xuống, ho khan một tiếng: "Hiểu là , đều là quen, cần vòng vo. Thời gian còn sớm, các đang vội, chúng ."
"Mời ngài, vất vả ."
Đợi rời , Hàn Tây về phía đồng đội của .
Anh bước chân mở miệng : "Từ Vĩ, thật sự cái gì cũng dám ."
Từ Vĩ sợ run lên: " thì chứ?"
Khi những khác chuyện , đều thể tin đồng nghiệp mới.
Cái thằng nhóc mới chuyển đến dũng cảm thật, đường của trẻ tuổi khác biệt.
"Cậu một tên tội phạm truy nã cấp một quấy rối giấc ngủ của cô , truy đuổi năm dặm, đánh đập dã man một trận."
"Ông già giam trong phòng thẩm vấn của chúng . Biết ông mà điên ? Chính là kiệt tác của vị ! Bị cô ép!"
"Cậu chưởng môn Ngô Tùng Ẩn ? Lúc gọi nàng "yêu nữ". Đã qua bao lâu , Ngô chưởng môn vẫn định kỳ tìm xin . Còn kéo theo bốn vị chưởng môn khác thuyết khách, nhưng vô ích! Chỉ là năm nay Dự Sơn hai !"
" đúng đúng, còn thích khác về cô ! Lá gan của to thật. Đánh mấy chúng cộng cũng phần thắng!"
Từ Vĩ trừng to mắt, thể nào...chỉ bề ngoài thì vẻ bình thường....thế mà khủng bố như . Đột nhiên cảm giác may mắn sống sót tai nạn.
Vừa thật nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-379.html.]
Hàn Tây suy nghĩ một chút : "Thật thì cảm thấy tính tình Lâm cô nương ?"
"A? Não hỏng ?" Vẻ mặt đồng nghiệp khiếp sợ.
Hàn Tây lắc đầu: "Vừa hỏi cô cần cảm ơn gì vì giúp chúng nhiều như ."
"Cô gì?"
"Cô cần cờ thi đua bằng khen." Hàn Tây giơ ngón cái và ngón chắp "Cô nương đó tặng một trái tim thế , ý là tâm ý đến, là ."
Một trong xe theo động tác tay , chắp ngón cái và ngón trỏ tạo thành trái tim.
"Cô thật sự là như ...Thật đáng yêu!"
" , lẽ đáng sợ đến thế! Dù những đó đều là gieo gió gặt bão! Cô là dám việc nghĩa!"
"Cô nương trẻ tuổi, chút tính tình cũng bình thường."
Từ Vĩ bên cạnh ngơ ngác, chuyện gì xảy ? Những trở mặt thật sự là còn nhanh hơn lật sách!
Trên đường trở về, tâm tình của Lâm Uyển Ương rõ ràng tệ, thoáng qua là thể thấy điều đó.
Trong lúc Tạ Văn Dĩnh đang lái xe, Diêu Mộ đầu đang phía , lên tiếng hỏi: “Cô chuyện gì vui ?”
Lâm Uyển Ương thẳng thớm dậy, hớn hở : “Kể cho cũng , sắp thêm một khoản thu nhập .”
DTV
“Hả? Có chuyện gì ?”
Lâm Uyển Ương nhịn , bưng mặt thành tiếng: “Những đó rằng giúp đỡ bọn họ nhiều nên tặng thứ gì đó để bày tỏ lòng ơn, liền động tác đếm tiền với họ, đối phương cũng đồng ý .
Diêu Mộ: “...Cô như là quá thẳng thắn ?”
Lâm Uyển Ương: “Đó tính là gì, chính đối phương mở miệng họ tặng quà cho chúng mà, chỉ chọn một thứ thích mà thôi.”
Chỉ là con chính xác là bao nhiêu, nếu quá thấp thì lấy , nên ít nhất cũng năm mươi ngàn tệ? Năm trăm ngàn tệ? Một triệu tệ?
Diêu Mộ trong lòng thầm thở dài một tiếng, chưởng môn Lâm quả nhiên là một kẻ ham tiền, nụ của cô tuyệt đối là xuất phát từ tận đáy lòng.
Anh vốn dĩ tâm trạng đang sa sút nhưng khi trò chuyện với chưởng môn Lâm một hồi, dường như quên mất chuyện xảy ban nãy, còn bắt đầu sằng sặc.
Hai họ cùng lên kế hoạch cho khoản tiền , mắt thì vẫn nghĩ cách để dùng món tiền còn chuyển đến .
Khóe mắt Tạ Văn Dĩnh liếc đang bên cạnh , quả nhiên giống với những gì suy nghĩ, vốn dĩ tưởng rằng đối phương ngủ một giấc tỉnh sẽ việc gì nữa, nhưng vẻ như lo lắng quá nhiều .
Mới chỉ một tiếng đồng hồ mà thôi.