Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 364

Cập nhật lúc: 2025-09-04 22:40:09
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Uyển Ương xoa mũi, thực cô là thích sự ồn ào huyên náo của thành phố, cô thích sự náo nhiệt.

Xe khởi hành lúc ba giờ chiều, tan học thì xuất phát, đến nơi cũng hơn bảy giờ tối.

Đêm núi nhanh tối đến mức xuống xe vươn tay thấy năm ngón tay, hôm nay trăng, cũng , ngay cả gió cũng .

Cũng may khi đến cắm trại, họ chuẩn đầy đủ từ .

Cao Thư chỉ đạo tìm một cái cây gần đó để treo chiếc đèn công suất lớn lên, ngay lập tức, phạm vi mười mét xung quanh chiếu sáng rõ ràng.

Mọi bắt đầu dựng lều.

Các cô gái kỹ năng thực hành kém hơn, nên các trai dựng xong cũng đến giúp một tay.

Dư Thủ Hằng phân công nhóm giúp Lâm Uyển Ương, lúc tới, phát hiện đối phương xong, ngạc nhiên : “Không ngờ một cô gái như cũng giỏi."

Lưu Giai Di và Lâm Uyển Ương cùng một nhóm, cô cũng nhúng tay gì thì khác xong, thế là mỉm và quan sát bộ quá trình.

Lưu Giai Di : “Lâm Uyển Ương nhiều chỗ lợi hại lắm, vẫn !”

Dư Thủ Hằng: "Vậy , ha ha."

Điều kỳ lạ, chẳng lẽ ư?

Anh cảm thấy bản nghĩ nhiều .

Dựng lều xong cũng mới hơn tám giờ, thời gian còn khá sớm, lấy bộ bài bảo cùng chơi trò “Trời tối , mời nhắm mắt”.

Lâm Uyển Ương hứng thú, bên cạnh xem.

Những nhắm mắt , chơi trò chơi núi sâu lúc nửa đêm, bên cạnh họ bao nhiêu cũng .

Mãi cho đến mười một giờ tối, lúc Lâm Uyển Ương thu dọn xong và chuẩn ngủ, cô vẫn thấy ở bên ngoài còn đang đánh bài.

Cô nhắm mắt , khi ngủ còn mơ hồ suy nghĩ, trẻ đúng là dồi dào tinh lực.

Ngày hôm , thức dậy bảy giờ sáng.

Mọi mang theo dụng cụ bếp đơn giản, chuẩn nhóm lửa nấu ăn.

Lâm Uyển Ương tay chống cằm , đều tích cực tranh thủ việc, tinh lực thật sự .

, bản bên cạnh , cũng nào gọi cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-364.html.]

Bên cạnh nơi cắm trại một khe suối nhỏ, gần đó dân cư, nguồn nước cũng ô nhiễm, lấy uống trực tiếp chắc chắn , nhưng thể lấy về đun sôi nấu cơm.

Lâm Uyển Ương cầm điện thoại chơi trò chơi cần kết nối Internet, tín hiệu ở đây lắm, cứ gián đoạn, nếu chơi trò chơi trực tuyến sẽ hại c.h.ế.t đồng đội.

Cô ngẩng đầu lên thì phát hiện, chỉ mới đó hai mươi phút, dường như thiếu mất ba .

Lâm Uyển Ương dậy, tới hỏi: “Ba ?”

Cao Thư mỉm : “Họ men theo con suối nhỏ lên , xem xem ở thượng nguồn đầm nước , chừng cá, đúng lúc bắt về thêm một bữa.”

Lâm Uyển Ương “ồ” miệng tiếng: “Vậy , tớ cũng xem thử xem .”

Lâm Uyển Ương bước nhanh, càng lên, rừng cây càng rậm rạp, cô tính toán trong đầu, hai nữ một nam, tốc độ sẽ quá nhanh.

Hẳn là bản thể nhanh chóng thấy họ.

Khi xe chạy núi khi nãy, Lâm Uyển Ương thấy tàn hương thờ cúng ở ven đường, rõ ràng nơi từng tụ tập gì đó.

lúc đó cũng sắp đến nơi, nếu cô thì cũng chịu , thế là cô chọn .

vẫn rõ tình hình, hơn nữa còn nhiều như , hẳn sẽ xảy chuyện gì.

Lâm Uyển Ương leo lên một con dốc bấp bênh, thì thấy .

Trước mặt một đầm nước, xanh đến mức độ sâu, trai cùng xuống nước, đang sức vùng vẫy trong nước.

Hai cô gái bên bờ sông, cầm cành cây cố gắng kéo lên, nhưng khó khăn.

Sức lực đối phương lớn, họ dịch chuyển về từng chút, thấy cũng sắp kéo xuống nước.

Lâm Uyển Ương bước nhanh tới, giúp kéo một bên cành cây đó.

Người đang vùng vẫy trong nước bất chợt cảm nhận nguồn sức mạnh liên tục lôi xuống của móng tay đột nhiên biến mất, nhanh chóng tóm lấy cành cây leo lên.

Ba trải qua nỗi khiếp sợ , sống sót tai nạn cũng dọa đến phát khiếp, sắc mặt tái nhợt.

Chàng trai mặt đất, thở hổn hển.

DTV

Lâm Uyển Ương hỏi: “Có chuyện gì ?”

Dư Thủ Hằng lấy sức, với nỗi khiếp sợ vẫn còn văng vẳng: “Chúng lên đây, tìm đầm nước , đó chúng thấy bên đầm nước một con cá lớn, nó bơi chậm, bắt, ngờ trượt chân rơi xuống nước.”

Anh bơi, nhưng lúc gì đó , dường như thứ gì đó ôm chân lôi xuống.

Một cô gái trong nhóm : "Liệu là rong ? Cậu cẩn thận vướng rong."

thấy giống lắm, rong móc chân thì sẽ kéo xuống đúng chứ.”

Loading...