Khi ông còn nhỏ, chừng sáu bảy tuổi nên mới tham gia.
Ông nhớ rằng một ngày , vị sư chăm sóc bỗng nhiên xoa đầu ông và rằng: “Từ về , em sẽ ở đây một .”
Sau vị đạo sĩ già nghiệm , hoá sư kết quả, nhưng vẫn ung dung rời .
Hôm là một ngày mưa rơi, ông trốn phía cánh cửa chánh điện, các sư sư đang phù gối tượng Tổ sư gia.
Họ cởi bỏ đạo bào, thắp hương cho Tổ sư gia, đó quỳ lạy chỉnh tề.
“Hôm nay các tử của Tổ sư gia sẽ tục, chuyến lành ít dữ nhiều, sợ rằng thể về phụng dưỡng ngài.”
“Hi vọng ngài tha thứ.”
Người xuất gia kẹt trong sự khốn đốn của chốn phàm trần, vì thấy đồng bào của chịu khổ, họ đồng ý lao chiến trường, rời bỏ kinh pháp sẵn sàng cầm đao.
Sau khi các đạo sĩ rời , quả thật, một ai trở về, khi vị sư chỉ mới mười lăm tuổi.
Những cái tên khắc lên bia kỷ niệm lạnh tanh, Huyền Thành thường xuyên đến thăm bia đá để tưởng nhớ xưa.
Hơn nửa thế kỷ trôi qua, khối bia trả qua những trận hồng thuỷ và động đất nhưng vẫn sừng sững hiên ngang. Hiện tại, nó sắp dời .
Khi mới lập bia đá, một cao nhân rằng tấm bia sẽ phù hộ cho đất nước hòa bình và yên , hiện tại còn ai tin điều .
Nói đến đây, khoé mắt Huyền Thành đỏ hoe.
Ba , ai ai câu nào.
Lúc , bên ngoài vang lên nhiều tiếng bước chân, bảy tám nhanh chóng xông trong.
Tại là xông trong, vì bộ dạng của bọn họ hung dữ, giống như hành hương bình thường.
Những đó quen đường lối nơi , ắt hẳn là đầu tiên đến đây.
Người đàn ông trung niên đầu, cất lên tiếng hung dữ: “ bảo ông nhanh chóng dọn mà, ông vẫn còn ở đây?”
Lâm Uyển Ương nhẹ nhàng : “Vì ông ?”
Người đàn ông: “Người trong thôn chúng lấy cái đạo quán . Hơn nửa tháng , ông đạo sĩ già đồng ý, bây giờ đổi ý?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-357.html.]
Huyền Thành kích động đến mức đổi sắc mặt, ông run run : “ đồng ý! Các quyền như thế. quyền sở hữu đạo quán , giấy tờ sở hữu hợp pháp, ngoài nó còn cấp hồ sơ của cục Di Tích Văn Hoá. Các tư cách gì mà lấy ? Dựa cái gì?”
Người đàn ông đó bỏ ngoài tai những lời , chỉ lạnh một tiếng: “Giờ , ông già chúng mạnh tay đúng ?”
Hôm qua bọn chúng đến đây một , đập khoá của đạo quán, ném hết đồ đạc của vị đạo sĩ già ngoài, buộc ông lâm bước đường cùng.
Không ngờ, đối phương là một khá cứng cỏi.
Tuy ban đầu hiểu sự tình, nhưng bây giờ ba hiểu rõ câu chuyện.
Diêu Mộ nhíu mày, tức giận : “Trên đầu ba thước thần minh, mấy đừng càn.”
“Ba từ đến đây? Không ngờ ông đạo sĩ già thể kêu khác đến giúp đỡ. các cho rõ đây, đây là chuyện trong làng của bọn , ngoài đừng hòng nhúng tay , nếu đừng trách bọn khách sáo.”
Lâm Uyển Ương: “Các cần khách sáo.”
Nhóm vây quanh bọn họ.
Lâm Uyển Ương chuyển động bàn tay, chỉ bảy tám tiếng “Ui da” đó bọn chúng đều ngã mặt đất.
DTV
Gậy và Cuốc trong tay bọn họ đều rải rác mặt đất.
Bọn chúng cảm thấy hình như cái gì đó đang đè lên , vô cùng nặng nề.
Lâm Uyển Ương di chuyển các pho tượng đè lên bọn họ.
Bọn chúng cố gắng vùng vẫy để dậy, gặp chuyện chẳng lành, họ dài mặt đất, cầu xin tha mạng.
Lâm Uyển Ương di chuyển các pho tượng, cô chắp tay lưng: “Các mau cút hết cho .”
Bọn chúng nhanh chóng rút lui.
Diêu Mộ lên tiếng trấn an vị đạo sĩ già: “Sao ông báo cảnh sát?”
Huyền Thành thở dài: “ báo cảnh sát, cũng lập hồ sơ , nhưng ngày nào bọn chúng cũng đến đây, cũng gì hơn, vả mỗi lượt đến đây là một nhóm khác .”
Người trong thôn ai cũng lấy đạo quán của ông nên bọn chúng thông đồng với , pháp luật gì nên cũng ai gì bọn chúng.
Huyền Thành than thở: “Sang năm, làng sẽ mở đường mới, đoạn đường đó qua đạo quán . Nếu đạo quán lọt tay nhóm trong thôn, mỗi nhà bọn họ sẽ nhận một tiền trợ cấp.”
Huyền Thành là một bậc thầy Trung Y, ông thể chữa lành một loại bệnh đơn giản. Trước đây y học còn phát triển, những trong làng đều đến đây nhờ ông cứu giúp.