Khi chuyện xong xuôi, vợ mang con trai từ tầng xuống.
Vợ con trịnh trọng cảm ơn dù là dựa khả năng của thể chỉ là tiện tay mà thôi.
cứu chồng cô chẳng khác gì cứu cả nhà cô .
Hai vợ chồng hẹn cuối tuần sẽ đưa con trai đến dâng hương trả lễ.
Người tin thần phật giờ cũng đổi cách . Quách Vận nghĩ xin lá bùa bình an về cũng , đề phòng .
Quách Vận lúc hứa xong chuyện sẽ tặng họ một bộ loa.
Lúc hai bên bàn thù lao, dù cũng là vô tình gặp đường. Đối phương cũng hứa tài trợ thiết điện tử cho bọn họ.
Không ngờ hôm Quách Vận tự đưa dàn loa tới.
Rất nhiều fan đều ‘ tiếng mười nghìn’ rõ âm nhạc chất lượng thì yêu cầu cao với thiết âm thanh.
Quách Vận để hai cái loa xong, trọng đạo quán vây quanh xem.
Trương Hạo : “Nhìn giống hàng rẻ tiền.
Phục Thành thử hiệu quả : “Cái , dùng để tổ sư gia bật kinh văn vân vân. Ông cụ chắc chắn thích.”
Diêu Mộ sớm máy kéo của chủ nghĩa tư bản, rõ ràng thể phân tích thứ theo góc độ chuyên nghiệp, chẳng hạn như giá tiền.
Biết bộ loa giá ba trăm nghìn, Lâm Uyển Ương kêu giảm giá cho dù chỉ là giảm hai mươi phần trăm bằng tiền mặt.
Cô cảm giác cái tai Bluetooth mua mạng một trăm tám mươi tám tệ freeship trong phòng ngủ chức năng cũng !
Âm thanh cực kỳ lớn mà chất lượng âm thanh cũng chả kém là bao.
Mọi đang chuyện, Bảo Tâm học về.
Hôm nay là môn thi cuối cùng của cho nên tan học buổi trưa, Bảo Tâm nào cũng nghiêm túc ôn tập và bài tập nhưng về thành tích ừm....chỉ thể cố gắng hết sức là , quan trọng nhất là vui vẻ.
Cho nên bọn họ cũng hỏi đối phương thi thế nào, vô cùng săn sóc.
Bảo Tâm thả cặp sách, : "Chủ nhiệm lớp cho con một tờ giấy khen"
Phục Thành hỏi: "Giấy khen gì?"
Hai giấy nóng lòng mở cặp sách của đối phương, trải giấy khen cho cùng xem.
"Chúc mừng bạn học Dương Bảo Tâm đạt nhất khen thưởng "giúp niềm vui""
Đọc xong dòng chữ , Phù Thành : "Cái tệ, coi như là khích lệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-347.html.]
Ông đầu hỏi Lâm Uyển Ương:
"Con còn nhớ giấy khen đầu tiên con cầm về ?"
Lâm Uyển Ương lạnh lùng : "Không nhớ.”
Những khác đều sang, cảm thấy hứng thú. Nhìn vẻ mặt của thái sư công thì rõ ràng là một câu chuyện đáng để đào sâu.
Phục Thành ho khan một tiếng: "Đồ đề, khi đó con còn bé nhớ rõ nhưng vi sư nhớ rõ ràng. Đó là giấy khen của một cuộc thi kể chuyện."
Tuy bây giờ chưởng môn Lâm hung hãn nhưng cũng thời kỳ lolita.
Năm lớp một, lớp học tổ chức cuộc thi kể chuyện. Lâm Uyển Ương vẫn là cô bé lolita nhiệt tình đăng ký.
Câu chuyện của các bạn nhỏ khác chủ yếu là truyện cổ tích tràn ngập tưởng tượng như "cô bé quàng khăn đỏ", "nàng tiên cá" hoặc cao cấp hơn thì “Chuyến thám hiểm của Robinson"!
Lâm Uyển Ương kể một câu chuyện phong cách khác.
Đó là một trang trong sách báo cô hàng ngày khi ngủ.
Lâm Uyển Ương sân khấu: "Chào , để con kể cho câu chuyện "quỷ c.h.ế.t yểu". Có một phụ nữ nhiều điều , một ngày cô qua đời. Khi c.h.ế.t cô mặc một bộ đồ màu đỏ. Bên cạnh thích hàng xóm nào của cô đến thăm hỏi phúng viếng. Chuyện lạ liền xảy , bạn của phụ nữ áo đỏ lượt gặp tai nạn, treo cổ, đ.â.m chết, nhảy lầu ngã thành một vũng máu."
Các bạn nhỏ và cô giáo: "..."
Lâm Uyển Ương thấy im lặng, tương tác với : "Các bạn đoán là vì ?"
Các bạn nhỏ: "..."
Không ai đoán, họ gần như sợ đến phát .
DTV
Lâm Uyển Ương tự trả lời vấn đề đó: "Bởi vì t.h.i t.h.ể của phụ nữ biến đổi. Mọi đào quan tài lên phát hiện t.h.i t.h.ể hề thối rữa hơn nữa móng tay còn mọc dài!"
Cô giáo: "..."
Cô giáo nhát gan sắp sợ hãi rơi nước mắt.
Lâm Uyển Ương chìm câu chuyện của , tiếp tục tương tác với : "Các bạn đoán ? Tất nhiên là dùng Thất Tinh Kiếm c.h.ặ.t đ.ầ.u t.h.i t.h.ể xuống! Như sẽ xong chuyện."
Nhắc đến c.h.ặ.t đ.ầ.u mấy bạn học nữ nín rống lên.
Năm phút diễn trận của bạn học nữ và bạn học nam, bầu khí vui vẻ mất sạch.
Tối hôm đó Lâm Uyển Ương ôm giấy khen về nhà, vẻ mặt kiêu ngạo mà : "Sư phụ, con giỏi nha. Các bạn nhỏ đều cảm động rơi nước mắt câu chuyện của con. cô giáo kêu con đừng kể chuyện nữa. Dù cũng đạt giải nhất, cho các bạn khác một cơ hội thể hiện."
Lúc Phục Thành cũng nghĩ nhiều, khen ngợi , A Ương của chúng thật là giỏi...
Mãi cho đến hôm ông cô giáo của trường hẹn chuyện...... mới chuyện gì xảy .
Ông chủ nhiệm lớp của Lâm Uyển Ương phê bình nghiêm trọng, đừng cái gì cũng cho con xem. Còn là trưởng bối chú ý đến vấn đề phát triển tâm lý của con cái.