Năm cứ nâng ông như đến nhà hàng, mới chịu buông ông xuống.
Lúc bày đúng là giờ ăn tối, Trương Hạo nghĩ đến thương của Lâm Uyển Ương, các món dầu mỡ hoặc hại cho vết thương.
Hôm nay ăn lẩu chay, ngoài thì Trương Hạo còn vài món ăn gia đình và món gỏi trộn.
Lâm Uyển Ương vị sư phụ lâu gặp của , dùng đũa gắp một miếng nấm cho miệng, xong nuốt xuống, mới bắt đầu : “Đây gọi là chuyện đều sẽ luân hồi.”
Phục Thành tức giận chống nạnh: “Lâm Uyển Ương! Con cảm thấy quá đáng , học nhiều như thế, nhưng đến cuối cùng dùng để hại !”
Lâm Uyển Ương ung dung mà : “Sư phụ , bớt bớt ! Lớn tuổi thì trở nên dầu mỡ, đính chính là con hề hủy nhan, là chút thất vọng ?”
Giữa ánh mắt của hai cứ như tia lửa, cảm giác như giây tiếp theo sẽ rút kiếm .
Năm chưởng môn nhân , trưởng bối và trưởng bối cãi , họ nên khuyên là trốn tránh?
Làm bây giờ, khiến cho thật khó xử.
Diêu Mộ và Tạ Văn Dũng đầu gặp Phục Thành, lúc họ giọng của ông , đoán đối phương vẻ khá là trẻ tuổi, nhưng bây giờ khi gặp ông thì bất ngờ.
Còn trẻ hơn trong tưởng tượng của họ nữa…
Nhìn là tuổi, nhưng chăm sóc vô cùng , chỉ là ở khóe mắt vài nếp nhăn, giọng khí thế, tâm thái vô , điểm thì thật là khó mà .
Lâm Uyển Ương: “Được , chúng con chuẩn dùng bữa, đúng lúc như , cơm của cũng chuẩn sẵn , ăn thì con đành bỏ .”
Phục Thành họ xem, quả nhiên là bàn sáu chén cơm.
DTV
Ông do dự ba giây, đó xuống và cầm chén đũa lên ăn, gắp một miếng lỗ tai heo trộn sa tế,bất ngờ : “Món ngon quá !”
Nói thật thì ông vội đến đây, mười mấy tiếng đồng ăn gì cả, đói bụng vô cùng.
Mọi : “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-315.html.]
Này là chuyển biến gì thế, sắp đánh , cảm giác như bản mới ảo giác .
Phục Thành cảm thán : “Nếu như rượu thì càng , ngờ bữa ăn ở đạo quán đến thế.”
Lâm Uyển Ương kêu Bảo Tâm lấy rượu nếp ở trong tủ lạnh qua đây, đó rót cho ông một ly: “Sư phụ, đây, rượu của đây.”
Phục Thành nhận lấy, một ngụm uống hết, mới chứ.
Lâm Uyển Ương mỉm ông uống hết, mở miệng : “Người khoan hãy rời , ở trong đạo quán phòng trống, ở một thời gian hãy quyết định.”
Phục Thành trả lời.
Lâm Uyển Ương thở dài, ngón tay của cô gõ nhẹ bàn: “Hứ, là ép con đấy.”
Trong lòng Phục Thành hoảng loạn, cảm giác như chuyện gì đó , hỏi: “Ta ép con chuyện gì, đừng mà bậy nha.”
Lâm Uyển Ương : “Dạo gần đây con đang nghiên cứu một loại cổ song sinh, bây giờ lên cấp , chỉ cảm nhận nguy hiểm, cổ còn thể cảm nhận vị trí cụ thể của cổ con, xem ? Cứ như là một GPS tiêu chuẩn .”
Phục Thành đối phương sẽ cố ý nhắc đến việc , cẩn thận mà : “Đây là mất **, đồng ý nâng cấp.”
Lâm Uyển Ương: “Muộn ! Người uống rượu của con !!”
Phục Thành bóp lấy cổ họng của , cảm nhận bây giờ bản ói thì cũng chả tác dụng gì cả, cô một cách tức giận, giận dữ bảo: “Sớm như thế để con học cổ với bà lão Miêu đó , những cổ thật là ác độc! Ta nghĩ giải pháp mới .”
Lâm Uyển Ương ông một cách ung dung: “Người cảm thấy cổ song sinh mà con tốn mười mấy năm mới nghiên cứu thể giải ?”
Phục Thành: “…Chuyện của hôm nay, nhớ lấy.”
Những khác bàn ăn thấy những chuyển biến của hai sư đồ đều cảm thấy kinh ngạc, nên gì nữa.
là tình sư phụ thắm thiết đến mức khiến cảm động.
Cứ như , cuộc sống trong đạo quán sẽ trở nên náo nhiệt.
Phục Thành cứ như thế mà ở trong đạo quán, dọn một căn phòng ở phía vườn, năm chưởng môn nhân thì ở trong đạo quán khác thành phố.
Lâm Uyển Ương bắt đầu suy nghĩ, nếu như tiền, còn xây thêm một tòa nhà ở phía vườn, độ cao ba tầng là , khi đạo sĩ khác đến thăm vẫn sẽ chỗ để ở.