Không ngờ trong đời thể gặp thái sư công!
Lâm Uyển Ương chỉ bảo cho họ: “Thái sư công của … ông tính tình kì cục, khó khăn mới thể tìm , tuyệt đối cẩn thận đừng để cho ông chạy thoát, xem chừng ông .”
Vương Duật Trung do dự mà : “Đạo thuật của thái sư công vô cùng cao, nếu như chạy thì chúng cũng thể nào cản …”
Và động tay với thái sư công vẻ cho lắm, là tôn trọng ông !
Lâm Uyển Ương sờ trán: “Ai bảo động tay với ông , thể chọn một ăn hơn mà, ví dụ như là nắm lấy tay của ông , mỗi bên một , năm chặn bốn phía, kế bên ông , như thì mà chạy thoát , nếu như như mà còn xảy chuyện thì đừng đến gặp nữa.”
Sắc mặt của năm đổi, đảm bảo rằng chắc chắn sẽ thành nhiệm vụ.
Thái sư công! Chúng con đến đây!
Lâm Uyển Ương tắt máy và thở phào nhẹ nhõm, cô tin Phục Thành sẽ khó lớn tuổi, bình quân tuổi của năm họ cũng sáu mươi lăm tuổi .
Nếu như thật sự điên rồ đến như thế, một năm, đạo đức của đối phương rớt xuống mất trung bình thì cô cũng hết cách.
Sư phụ , tử sẽ cho chơi lâu như là chịu trách nhiệm, con trách nhiệm thì mới thể thật thà mà sống .
Phục Thành tính rút lui, khoá của cửa đụng , đó từ bên ngoài mở một khe hở.
Năm cái đầu từ ngoài đưa bên trong phòng bệnh, mơ một nụ thật tươi và chào hỏi với ông .
“… Thái sư công.”
“Thái sư công!”
“Thái sư công~”
“Thái sư công?”
“Thái sư công…”
Phục Thành: “…”
Ông kịp phản ứng, của đẩy, những đó hùng hồn qua đây.
Sau đó hai , một ôm lấy một cánh tay của Phục Thành, ôm chặt lấy cánh tay của ông , đó nâng ông lên cao, nâng ông lên độ cao cách mặt đất năm xăng ti mét.
“Thái sư công, cuối cùng cũng gặp ! Thật là vui quá mà! kích động quá !” Ngô Tùng Ẩn rưng rưng nước mắt.
Phục Thành: “…Trời đất ơi, gì thì cứ từ từ mà , đang cái gì !”
Ngô Tùng Ẩn và Thẩm Mộ vẫn hề lay động, mỗi một bên, cùng với ông ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-314.html.]
Người ở phía phụ trách mở đường là Vương Duật Trung : “Sư công, ông đừng một tiếng mà chạy nữa, chúng bây giờ sẽ đưa đến gặp sư công.”
“Làm như thế thật là đáng hổ, mau thả xuống! Còn nữa, cũng lớn tuổi, cánh tay còn cơ bắp ?!”
Phục Thành nhớ đến chiếc bụng bia của , càng cảm thấy vui.
Ông cố gắng thoát khỏi đó, ngờ nắm chặt hơn.
Phục Thành: “…”
Như thì gì vui cả.
Họ giữ nguyên tư thế , trong thành máy, thu hút vô ánh và sự chú ý của .
Cứ như thế đến khi đưa lên xe, hai bên cạnh hề ý định buông tay .
Vương Trung Duật : “Mưa mới tạnh, bên ngoài là nước, như thì giàu của sư công mới dơ.”
“…”
Nhìn bên trái và bên , Phục Thành đành chịu thua, cho dù là áp giải tội phạm cũng cần đến thế.
Ông thở dài : “ cũng , vui là , chạy nữa , thể buông , chắc chắn sẽ chạy.”
Ngô Tùng Ẩn nghiêm túc mà : “Sư công , thái sư công vô cùng nhiều ý tưởng, bất kể gì nữa, chúng đều sẽ buông tay , chịu hãy thua .”
Phục Thành: “…”
Nếu như hôm nay khi ngoài, ông một quẻ, quẻ chắc chắn sẽ hiện bốn chữ “Không tiện ngoài”.
Bây giờ ông , Lâm Uyển Ương chuyện gì cả.
Ừm, chuyện là bản .
Chiếc xe dừng cửa của đạo quán, Phục Thành bước xuống xe, rõ ba chữ “Tịnh Hoà Quán”, ông kịp cảm thán, cảm giác mắt đột nhiên trở nên đen tối, hai ông lão ở bên trái và , đột nhiên kẹp cánh tay của ông .
Ông hai ông lão cơ bắp nâng lên, tiếp tục về phía .
DTV
“Ê ê, một cách nhỏ như thế cần như , chân tự !” Phục Thành ngại đến mức phát cáu, chẳng lẽ ông cần sĩ diện ?
“Thái sư công, cũng là chỉ vài bước, vẫn là để chúng là , cứ nhẫn nại một chút là …” Ngô Tùng Ẩn vẫn hề lay động.
Đã đến mức , thể để xảy chuyện gì .
Phục Thành: “…”
Quá đáng! Thật là quá đáng mà!