Cô thường đưa đồ ăn cho những ăn xin gần đó, trông đáng thương vì còn trẻ mà mắt mù nên cô đặc biệt chú ý đến .
Bầu trời dần tối .
Chàng trai trẻ Lục Tu Viễn mò mẫm trở hầm cầu bên và đó bao lâu.
Cậu lao ngoài, tắm song, giặt sạch đống quần áo hôi thối .
Cũng giặt sạch, chỉ là vắt kiệt trực tiếp mặc .
Cậu quyết định từ giờ thể sống như thế nữa.
Nếu hằng ngày bố thí đồ ăn thì lẽ c.h.ế.t từ lâu .
Nếu đối phương cảm tình thì nhất định nắm bắt điểm , nếu tận dụng cơ hội để sống sót thì hẳn là c.h.ế.t .
Ngày hôm Tiểu Ngư tới, chút kinh ngạc khi thấy một sạch sẽ.
Lục Tu Viễn , nhiều ngày như chỉ một câu: "Cô thể đưa về nhà ? thể bất cứ điều gì để báo đáp cô. năng lực."
Cô gái do dự một lát, cô sống với bà ngoại, thực cô chỉ đủ duy trì cơm ăn áo mặc, lẽ sẽ thể chăm sóc cho khác.
Hơn nữa dù cũng là một đàn ông, cũng thuận tiện cho lắm.
Vài ngày , Tiểu Ngư mang đồ ăn tìm thì phát hiện ăn xin đánh gần chết.
Người đầy máu.
Tiểu Ngư thở dài, nếu để ý, thể sẽ c.h.ế.t ở đây nên mới đỡ dậy.
Chàng trai cúi đầu nở nụ môi.
Cậu định sẵn chết, nhưng sẽ c.h.ế.t như .
Không như , đối phương mới chịu mang về?
Dù sách nhiều nhưng cũng quyết đánh cho đến cùng nên cố tình chọc giận những đến đ.ấ.m đá hôm nay.
Bà cụ vui khi cháu gái mang về một ăn xin, cuộc sống của hai vốn mấy , đây chẳng sẽ là gánh nặng ?
Hơn nữa, những cô gái chồng mang tiếng .
Bà thái độ lắm với Lục Tu Viễn, thường xuyên buông lời mỉa mai, cảm thấy đối phương quá âm mưu, tới gần cháu là mục đích.
Lục Tu Viễn bên ngoài xòa, nhưng bên trong thầm nghĩ, bà già đáng c.h.ế.t , gì bà chứ?
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-308.html.]
Vì gia đình giàu , chỉ đủ nuôi hai nên trong quan tài .
Lục Tu Viễn nơi nghỉ ngơi, đủ cơm ăn, sức khỏe dần dần cải thiện.
Bà cụ thường xuyên kêu việc, tuy rằng thị lực , nhưng mấy cũng nhớ địa hình, thể tự động tránh chướng ngại vật.
Bà cụ cũng ngạc nhiên, nếu bà vẫy tay mặt , đối diện sẽ chớp mắt, bà cũng hoài nghi mù thật .
Lục Tu Viễn cũng thành nhiệm vụ bà cụ giao phó một cách vô cùng khó khăn.
Hai tháng , một ngày nọ, khi Tiểu Ngư ngoài, bà cụ ngã c.h.ế.t cửa nhà, đầu đập đá vỡ , m.á.u chảy khắp sàn.
Thị lực Lục Tú Viễn kém cũng phát hiện , đều lạnh lùng chờ đợi Tiểu Ngư .
Tiểu Ngư đau lòng, dù khi cô lớn lên đều là bà ngoại chăm sóc cô , từ nay trở chỉ còn cô và Lục Tu Viễn.
Khi sống chung, chúng vô thức trở nên phụ thuộc nhiều hơn khác.
Một ngày nọ, Tiểu Ngư hỏi: “Cậu tên là Tiểu Ngũ, tên ?”
Thanh niên lắc đầu: “ tên, sư phụ dùng tiền mua , là thứ năm, cho nên gọi Tiểu Ngũ.”
Tiểu Ngư suy nghĩ một lúc , lớn như , chi bằng đặt cho một cái tên.
Cậu vẫn còn nhớ họ của chứ?
Lục Tu Viễn vẫn lắc đầu.
Tiểu Ngư dậy, tới lui vài bước : "Cậu lấy họ của thì thế nào? tên Lục Tri Ngư, tên Lục Tu Viễn, thấy như ?"
"Ý nghĩa là gì?"
Tiểu Ngư : "Đây là một câu trong bài “Ly tao” của nhà thơ vĩ đại Khuất Nguyên, nghĩa là con đường hẹp, dài và vô tận, nhưng chúng cũng nỗ lực để tìm thấy ánh sáng trong trái tim .”
Chàng trai trẻ gật đầu: "Vậy thì , thì sẽ tên là Lục Tu Viễn."
Mặc dù hiện tại đang gặp khó khăn nhưng một ngày nào đó sẽ khiến những kẻ bắt nạt trong quá khứ nhận quả báo.
Cậu g.i.ế.c cả gia đình những đó, tuy mù nhưng thể nhớ tất cả giọng của những nhạo .
Lục Tu Viễn sư phụ mua bằng tiền khi mới bốn tuổi.
Cả nhà đều c.h.ế.t đói trong nạn đói, theo ông để thức ăn.
Mặc dù cho là học trò nhưng vị đạo sĩ già chịu dạy bất cứ điều gì, liên tục đánh đập, mắng mỏ và tra tấn nếu gây chuyện.
Cậu luôn miễn cưỡng bỏ chạy, cũng bản lĩnh thực sự, nếu đối phương chịu dạy , sẽ lén học.