Cho nên mới cho .
Cậu học sinh mặc dù gia cảnh nghèo khó, nhưng ít khi nhận ân huệ của khác.
Trần Hải Khâm ngày hôm đôi giày chân , đến vui vẻ, còn đặc biệt tới văn phòng cảm ơn với Bùi Du.
Bùi Song Song xong, lau nước mắt.
Cô liều mạng lớn miệng ăn cơm, cảm thấy cơm mặn như .
Người dặn dò , mỗi ngày ăn nhiều cơm, đây là việc duy nhất cô thể .
Ngày đó khoảnh khắc tay của họ chạm tấm kính, Bùi Song Song liền yêu đối phương .
Anh bảo cô sống thật , nhưng bản sắp c.h.ế.t .
Bùi Song Song : “Mặc dù là kẻ sát nhân nhưng là , cần sợ.”
Hà Giai Giai đỏ hốc mắt, lắc đầu: “ sợ.”
Cô bây giờ bức ảnh đen trắng, vẻ mặt yên lặng, khóe miệng nhếch lên, là một thanh niên bình thường.
Diêu Mộ đàn ông hũ tro cốt.
DTV
Người đàn ông nhẹ giọng , cần cho cô .
Hai giờ âm dương xa cách, cũng sẽ chỉ tăng thêm phiền muộn, lẽ ngày cô sẽ quên những hồi ức , sống cuộc sống mới.
Ba ăn cơm xong, Bùi Song Song tiễn hai đến cửa thang máy.
Quay trở về nhà, cô thu dọn phòng ăn với nhà bếp xong, đặt hũ tro cốt và bức ảnh trong túi đeo.
Đặt Trần Hải Khâm và cha ở cùng .
Đời của cô chỉ vết thương chồng chất, dựa cái gì mà kẻ đầu sỏ thể bắt đầu ?
Từ khi vụ điều tra năm ngoái, đại khái giáo viên của huyện cũng cảm thấy giống như đích trải qua, ít nghiêm túc bắt học, cho dù là trường trung học một quận vẫn thường theo phong cách học tập nghiêm chỉnh.
Không , mà dám.
Suy cho cùng ngoài là giáo viên , họ còn là một chồng, cha, con…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-291.html.]
Rất nhiều phận.
Họ đều trách nhiệm đối với mỗi phận, cho nên, mong học thì thôi.
Mạng sống của chính mới là quan trọng nhất, ai cũng trở thành Bùi Du tiếp theo, vụ việc là tiếng chuông cảnh tỉnh cho mỗi con .
Quá nghiêm túc quá trách nhiệm, đôi khi thể sẽ chết.
Một huyện xếp đầu về giáo dục thành phố trong mười mấy năm liên tiếp, chỉ trong thời gian nửa năm, thành tích trung bình kỳ thi thống nhất thành phố tụt xuống thứ ba đếm ngược từ lên.
Đây vẫn chỉ là khởi đầu, m.á.u lạnh khó thể hâm nóng lên, trường học giấu kín, giáo dục thái độ rõ ràng, thậm chí ngoài đường cũng là ngoài cuộc, ai thể phủi sạch trách nhiệm cho ai.
Bùi Song Song mỉm , cô tìm thấy nơi ở của cặp con .
Bản cô nửa năm nay ngày nào ngủ yên , nhắm mắt liền thấy xác của cha và nhớ đến tiếng s.ú.n.g .
Mà bọn họ cầm tiền cứu trợ và tiền bán nhà trong quận chuyển đến tỉnh.
Mà phụ nữ mỗi ngày đều cùng hàng xóm mới đánh mạt chược đến quảng trường nhảy múa, xem tâm tình . Ác quỷ khi chuyển trường cũng bạn mới, ai chuyện đây của bọn họ, bọn họ sống đường hoàng.
nhanh thôi, những ngày sắp kết thúc , cô tin nhân quả báo ứng, kiếp , chỉ cầu kiếp báo ứng.
Hiện tại Diêu Mộ cũng tâm trạng bơi, ở xe nửa ngày trời.
Tiêu chuẩn và căn cứ để phán xét là cái gì, chính cũng bắt đầu rõ .
Ba vốn nên sống , giờ lệch khỏi quỹ đạo.
Lâm Uyển Ương và Tạ Văn Dĩnh về, thấy xe thì bất ngờ.
Có chuyện gì mà ngốc ở đây, ánh mắt còn trống rỗng.
Diêu Mộ cho hai chuyện tham gia lễ cưới.
Lâm Uyển Ương cảm thấy thích hợp, bảo Diêu Mộ cho tên của đối phương, cô bấm ngón tay tính, vẻ mặt khẩn trương : “Không , chúng nhanh qua xem, xảy chuyện .”
Diêu Mộ thấy thế cũng sốt ruột, xảy chuyện gì cơ?
Ba vội vàng tới, từ thang máy , họ thấy cửa chỉ khép hờ.
Diêu Mộ tim đập lỡ một nhịp, dự cảm , ở hành lang, chóp mũi ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc.
Anh tới nhẹ nhàng đẩy cửa , đó đều cứng đờ.
Một căn phòng máu, giờ một vốn thể nhiều m.á.u như .