Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 284

Cập nhật lúc: 2025-09-02 07:44:59
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diêu Mộ: “ cảm thấy cô trẻ… và xinh .”

Anh xong, ánh mắt tự chủ mà về phía Tạ Văn Dĩnh.

Tạ Văn Dĩnh ho một tiếng, tiếp lời: “Không sai, đúng là như .”

DTV

Lâm Uyển Ương nhẹ, cô đến vỗ vai Diêu Mộ: “Lúc chuyện với , vì Tiểu Tạ, chí ít cũng tém giùm ? Hay là ngứa da ?”

Diêu Mộ: “Không , tuyệt đối .”

Anh thật, dối, cũng ngứa da.

Chỉ là biểu cảm tự nhiên… Quả thật gặp quỷ.

Lâm Uyển Ương tặc lưỡi, thu tay về: “Ánh mắt của , trách , dẫu thẩm mỹ của cũng hỏng .”

Diêu Mộ, Tạ Văn Dĩnh: “…”

Chưởng môn Lâm chỉ thuận miệng hỏi bừa, đánh giá của khác ảnh hưởng đến cô, sự tự tin vẫn cao vời vợi.

Tính đến thời điểm hiện tại, những đối tượng thể tác động đến Lâm Chương chỉ năm học trò ngoài 50 tuổi.

Diêu Mộ ngẫm nghĩ một lúc, còn sống chung với một mái nhà, những hiểu lầm thật sự đáng !

“Bởi vì cô thường xuyên mang cái dáng vẻ ‘ là bố , khác sẽ dám trêu chọc cô… Nên mới cảm thấy kế hoạch thể thực hiện .”

Diêu Mộ dừng một lúc, đó tiếp: “Trừ điểm , bản ưu tú.”

Có thể rằng khát vọng sống của cô mạnh mẽ.

Lâm Uyển Ương: “Ý của dữ, dịu dàng?”

Tạ Văn Dĩnh: “...”

, cô đừng suy diễn quá mức!” Diêu Mộ ngừng một lát, chậm rãi : “ Cô hình như nhạy cảm quá .”

Lâm Uyển Ương xoa xoa cằm: “ cảm thấy dịu dàng, biện pháp nhất định thể .”

Diêu Mộ đáp lời cô, và Tạ Văn Dĩnh liếc mắt , lẽ chưởng môn Lâm hiểu nhầm về hai từ “dịu dàng.”

Lâm Uyển Ương liên tục gội đầu suốt một tuần, cô kiên trì lang thang chín giờ tối ở đoạn đường ít qua .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-284.html.]

gặp thổi sáo, nhưng cô thấy hai miệng đang huýt sáo.

Thanh niên nhỏ lêu lổng chút lưu manh, huýt sáo với Lâm Uyển Ương. Trong đêm tối, còn với mái tóc bù xù rủ chơi cùng.

Lâm Uyển Ương cho đối phương , bản việc .

Phối hợp thất bại, hai thanh niên lêu lỏng vẫn nhiệt tình rủ cô em gái nhỏ chơi với .

Sau đó Lâm Uyển Ương cùng “chơi” với bọn họ.

Sau khi “chơi” xong , hai bệnh viện, trong đó một gãy xương cổ tay.

Lâm Uyển Ương tuần tra khá lâu, tiến triển gì mới nên khá tức giận, bây giờ đến phá hỏng việc, vì thế cô tay nặng.

Sau khi cảnh sát đến, vị thanh niên lêu lổng ồn ào bồi thường, hành động quá hổ .

Lâm Uyển Ương gật đầu, hỏi: “Vậy các cảm cảm thấy bao nhiêu mới đủ?”

Thanh niên lêu lỏng thấy đối phương phối hợp, trong lòng mừng thầm, vội vàng : “Tiền thuốc men cộng thêm phí bồi thường, ít nhất ba mươi nghìn tệ mới .”

Lâm Uyển Ương vẫn gật đầu, cô híp mắt: “Vậy ba mươi nghìn tệ vẫn là quá ít chứ. Chỗ ba trăm nghìn tệ, hình như thương nhẹ thì , để gãy tay gãy chân thêm vài chỗ nữa, đến lúc đó thể thêm nhiều tiền.”

Lưu manh dọa đến run cầm cập, vội vàng núp lưng cảnh sát bên cạnh, mở miệng tố cáo: “Anh , cô đang uy h.i.ế.p .”

Vương Nghĩa Viễn bất đắc dĩ, xụ mặt : “Các mở miệng trêu ghẹo cô gái , phòng vệ chính đáng là chuyện bình thường, trách nhiệm bồi thường.”

Lâm Uyển Ương dùng sức đập xuống bàn: “ trách nhiệm, chính là của , ba trăm tệ tiền âm phủ? sẽ trực tiếp gọi thẻ bảo hiểm y tế ở trong bệnh viện, là để trực tiếp đốt cho các .”

Hai thanh niên lêu lỏng đột nhiên run cầm cập, còn dám nêu ý kiến, bọn liều mạng nhận về , đòi đối phương nhận lấy một phần trách nhiệm nào.

Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh liếc .

Chưởng môn Lâm “dịu dàng” như đấy, thể tìm đến quấy rầy.

Mọi khi, Lâm Uyển Ương là ba ngày gội đầu một , mỗi ngày, cô đều chải tóc và búi tóc thành quả đầu đạo sĩ.

Nếu là tóc ngắn ngày nào cũng xõa tóc thì mới cần ngày nào cũng gội, tóc cô như ngược còn hơn là thường xuyên chăm sóc, chịu khó gội đầu cũng vấn đề gì.

Lâm Uyển Ương kiên trì gội tóc một tuần , bây giờ cô cảm thấy vô cùng phiền phức.

Diêu Mộ nghĩ ngợi một lát, : “ cảm thấy khí chất của cô vấn đề.”

Lâm Uyển Ương : “Vậy để nghĩ cách khác.”

Loading...