Còn hai bạn trai…khi lái xe vài hôm , thiệt mạng do xảy tai nạn giao thông.
Những vụ tai nạn , cũng xem là trách nhiệm của nhà trường, và phía trường học cố ý ém xuống, cho nên ngoại trừ học sinh cùng lớp thì ít ai .
Hai bạn trai … mỗi ngày đều lái xe đến trường học, trong trường học thể đậu xe khi bằng lái, cho nên họ dừng xe ở bãi đậu xe gần đó.
Phía bên trường học cũng thông báo chuyện đến với phụ , nhiều cho rằng họ xảy tai nạn là do họ đáng đời.
Đỗ Hải Yến vẫn cảm thấy kì lạ, đó bà đến bệnh viện mà bạn của Đỗ Sênh đang ở, hỏi thử xem đối phương gì đó .
Bạn nữ đó vốn im lặng, nhắc đến chuyện đó.
Đỗ Hải Yến chuyện Đỗ Sênh soi gương của tối hôm đó , bạn nữ vô cùng kinh ngạc : “Cậu quả nhiên là .”
Bạn nữ đó quá là kích động, cứ như đang sợ hãi một thứ gì đó, bác sĩ chích thuốc mới miễn cưỡng bình tĩnh .
Từ đó Đỗ Hải Yến càng khẳng định con gái chắc chắn vấn đề.
Cho nên bà mới nghĩ đến việc mời những bản lĩnh thật sự để giải quyết, khi xin địa chỉ của Lâm Uyển Ương, ngay lập tức bà máy bay đến đây.
Chuyện vượt qua khỏi phạm vi bình thường.
Bây giờ thấy dáng vẻ thảnh thơi như thế của đối phương, trong lòng của Đỗ Hải Yến càng thêm bối rối.
Đỗ Hải Yến một những chuyện xảy dạo gần đây, hai đúng lúc đến ký túc xá nữ.
Lâm Uyển Ương: “Cháu lên tắm rửa, dì đợi cháu ở đây, đúng , đặt vài tấm vé máy bay nữa.”
“Đặt vé máy bay để gì?”
Lâm Uyển Ương : “Dì vô cùng nóng lòng ? Vậy thì tối hôm nay chúng sẽ bay qua đó xem thử, nhưng dì xem cháu mồ như thế, tắm rửa đồ mới , đúng , đặt vé bắt đầu bay từ hai tiếng đồng hồ là , đó cháu cần hai trợ thủ, tổng cộng là bốn tấm vé.”
Đỗ Hải Yến sững sờ trong vòng hai giây, liền : “Cảm ơn đại sư! Giải quyết xong chuyện chắc chắn sẽ trả ơn lớn .”
Lâm Uyển Ương : “Dì cũng cần quá nóng lòng, con gái của dì tạm thời chắc sẽ chuyện gì .”
Đỗ Hải Yến gật đầu, bây giờ tìm giải quyết, bà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai mươi phút Lâm Uyển Ương xuống, tóc của cô còn ướt, chỉ là nhỏ giọt xuống thôi, nhưng bây giờ là mùa hè, sấy khô ngay cũng cả.
Vừa đúng hôm nay Diêu Mộ lái xe đến, đến sân bay cũng tiện.
Chuyến bay gần đây nhất chính là tám giờ tối, hạng phổ thông và hạng thương gia hết chỗ, tuy thể chuyến bay của hai tiếng , nhưng Đỗ Hải Yến nóng lòng bay về đó, nên chọn chuyến bay .
Lâm Uyển Ương đầu tiên máy bay hạng thương gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-271.html.]
Ở đây rộng rãi hơn nhiều so với hạng phổ thông! Có thể xuống ! Mắc tiền quả nhiên là sẽ khác biệt hơn hẳn!
Khi họ khỏi sân bay là mười giờ tối.
Đỗ Hải Yến gọi sẵn xe đến đón họ, bà là một nữ cường ưu tú, chuyện gần đây vượt quá khỏi phạm vi hiểu của bà nên mới trở nên bối rối, khả năng giải quyết vấn đề của bà vẫn là cao.
Xe chở thẳng họ đến nơi ở của Đỗ Hải Yến.
Đây là một căn biệt thự hai tầng mở đèn, dáng vẻ căn biệt thự chìm hẳn trong bóng tối.
Lâm Uyển Ương và đánh giá: “Có lẽ là ở đây, nhưng chúng hãy trong xem thử .”
“Được, .”
Bố trí trong căn biệt thự đơn giản vô cùng, nhưng từ các vật dụng trong thể đây là một gia đình khá giả.
Diêu Mộ thấy tác phẩm của một họa sĩ nổi tiếng nhất nhì bây giờ ở bức tường, hình như bán đấu giá với giá bốn triệu bảy trăm ngàn tệ.
Phòng ngủ ở tầng hai, phòng của Đỗ Sênh ở phái bên trái, Lâm Uyển Ương đẩy cửa thấy tấm gương quái dị mà đối phương .
Đỗ Hải Yến thấy tấm gương liền nhớ đến chuyện của tối ngày hôm đó, cảm thấy rùng tự tận đáy lòng, may mắn rằng bây giờ nhiều , nếu thì bà cũng dám trở về đây.
Bà thấy đại sư thẳng đến đó, đó ở mắt tấm gương.
Đỗ Hải Yến: “…”
Lâm Uyển Ương gần tấm gương, nghiêm túc soi hết mặt bên trái đến mặt bên .
DTV
Đỗ Hải Yến cảm thấy sợ hãi, căng thẳng mà hỏi: “Đại sư… như thế nào ?”
“Ồ, , tấm gương bình thường vô cùng, rõ nét ngay ngắn.” Lâm Uyển Ương xong dậy, nghĩ : “Gần đây thức khuya nhiều, hình như da mặt trở nên hơn, quầng thâm cũng biến mất , đúng ?”
Diêu Mộ: “Hình như đúng là như thật.”
Tạ Văn Dĩnh: “…”
Trời ơi, bây giờ đúng chính sự mà.
Lâm Uyển Ương bước khỏi căn phòng, hỏi bà : “Chắc dì rằng bây giờ con gái của dì đúng ở chỗ nào, dẫn cháu đến đó.”
Đỗ Hải Yến giờ mới phản ứng kịp, liền gật đầu: “Được, .”
Mỗi thành phố đều sẽ một con đường đầy quán bar, trong đêm khuya thanh vắng, nơi mới chính thức bắt đầu hoạt động.
Mọi xuống xe, Đỗ Hải Yến : “Có lẽ là đang ở quán bar thứ hai phía bên tay , dì theo dõi qua vài .”
Lâm Uyển Ương: “Dì ở đây đợi chúng cháu, đừng trong.”
Cô bước xuống xe, đó hai còn cùng với cô trong.