Cho dù là hai yêu cầu quá khó, chỉ cần ăn nhiều hơn tử nhỏ của cô là , suy cho cùng thì ăn là phúc mà, bản cô thích thế.
Những họ đưa mắt Tạ Văn Dĩnh , đấu thua. Sau đó về phái của Diêu Mộ.
Diêu Mộ nghĩ : “ cũng quá giàu , là cổ đông của công ty niêm yết thị trường chứng khoán và khách sạn đồ, khoản chi thể bỏ bất cứ lúc nào chỉ là tệ, mười tệ, trăm tệ, ngàn tệ, mười ngàn tệ, trăm ngàn tệ, trăm triệu tệ mà thôi.
Mọi : “…”
Cái gì trời? Cho nên cuối cùng thì ánh mắt của họ rơi của Bảo Tâm, chắc chắn thành vấn đề!
Chỉ là mà họ bắt nạt con nít.
Một tiếng đồng hồ , đều bỏ cuộc.
Lâm Uyển Ương lo lắng no quá, cho nên thời gian quy định là ba tiếng đồng hồ, đồ ăn cũng khá là đơn giản, chỉ là bánh rán và bánh ú mới lò.
Bảo Tâm mau chóng ăn hết phần của bản , còn lấy từ phần của đối thủ tiếp tục ăn.
So với bởi cảm ăn đến sắp ói của họ thì Bảo Tâm ăn trông đơn giản thoải mái vô cùng, như đang thưởng thức món ngon .
Và Bảo Tâm nghiên túc lời cảm ơn với các chị: “Cảm ơn , bình thường em chỉ thể ăn no bảy phần thôi, cuối cùng thì hôm nay cũng ăn no chín phần .”
Đây là cuộc thi đó! Hoàn là sự sỉ nhục! Thật là quá đáng!
Họ tức đến phát , đó đều rời khỏi đây.
Trương Hạo dọn dẹp sạch sẽ những thứ bàn, cảm thán: “Bỏ cuộc cũng , nếu như ăn đến mức nhận viện thì chúng chịu trách nhiệm .”
Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh gật đầu, đúng là như .
Đằng Bác bà Lý Hạo Quân thấy bộ sự việc, cũng nên gì.
Dạo quán … Những trong đạo quán …
Lâm Uyển Ương hai , họ suy nghĩ của : “Địa ngục trống rỗng gì cả, ác quỷ tồn tại ở nhân gian?”
Lý Hạo Quân ho một tiếng: “ gì hết, trồng hoa đây.”
“, cũng đây.” Đằng Bác xong liền chạy theo sư của .
Đến ngày một tháng năm, thời tiết khi trở nên nóng nực hẳn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-268.html.]
Cảm giác mùa hè dần tiến tới, nhưng đạo quân ở núi vẫn vô cùng mát mẻ.
Sáng sớm mỗi ngày Trương Hạo đều sẽ mua một trái dưa hấu, đó ngâm dưa hấu trong giếng nước bên cạnh, nước giếng mát lạnh, buổi tối bổ ăn công dụng giải nhiệt.
Đằng Bác và Lý Hạo Quân ở trong đạo quân nửa tháng, khi rời khỏi thì họ một chút nỡ, cuộc sống ở đây khá là dễ chịu.
Phong cảnh , chất lượng nước uống , thức ăn ngon, bây giờ mỗi họ đều tăng lên hai ký rưỡi!
Đằng Bác cảm giác như nó rời khỏi đây nữa thì cơ bụng và cơ n.g.ự.c của sư nhà thật đáng để lo ngại.
Mỗi ngày khi kết thúc bữa ăn chính còn đồ tráng miệng, ngoài còn bữa ăn xế chiều và đồ ăn khuya.
Những ăn nhiều đến như thế, tâm đạo của họ thật sự định ?
Mùa hè đến thì cần mua những bộ quần áo ngắn, Bảo Tâm phát triển cao hơn, những bộ quần áo của năm ngoái thể mặc nữa .
Mọi cùng với Tạ Văn Dĩnh sắm quần áo, họ ngang qua quán ăn Nhật Bản mà mùa đông năm ngoài họ ăn.
DTV
Tấm bảng dựng ở cửa, một dòng chữ “Người ăn nhiều xin hãy tự giác đặt lịch hẹn”, xem Bảo Tâm để một ám ảnh nghiêm trọng trong lòng của vị đầu bếp đó…
Từ mùa đông đến mùa hè, tình yêu dành cho vẫn biến mất.
Trương Hạo quần áo mới cho Tiểu Thời.
Diêu Mộ thấy Bảo Tâm và Tiểu Thời đều quần áo mới, thể nào bỏ quên hai còn .
Anh cho hai giấy bộ đồ mùa hè, đối phương là nam là nữ, cho nên quần ngắn và áo thun, màu sắc trẻ trung trông vô cùng hợp với mùa hè.
Gần đây đại học Minh Nam tổ chức hội thể thao mùa hè, lớp trưởng và bí thư đoàn khuyến khích các bạn tích cực tham gia.
Lâm Uyển Ương đăng ký môn ném đĩa và môn đẩy tạ, giữa cảnh tượng các cô gái đều đăng ký môn nhảy cao thì cô độc đáo như thế.
Lớp trưởng sững sờ, cảnh tay của cô và đánh giá: “Cậu chắc chắn chứ?”
Lâm Uyển Ương cong cánh tay của cô , để lộ cơ bắp của cho đối phương xem: “Đương nhiên là chắc chắn , cơ bắp đấy.”
“…”
Cô đúng thật sự là cơ bắp, bản còn cơ mà!
Lớp trưởng gật đầu, lặng lẽ rời khỏi đây.
Tuy hình của Lâm Uyển Ương trông thon gọn, nhưng cánh tay và đùi của cô là cơ bắp, cơ bắp của cô khác với cơ bắp tập luyện ở phòng gym, từng cơ bắp của cô phân bố đầy đặn khung xương, khoa trương, nhưng vô cùng sức mạnh.