" ." Lâm Uyển Ương dừng tiếp: "Lần về chút việc nhờ hỗ trợ."
Bọn họ là bạn , cần chuyện vòng vo.
"Được thôi, chuyện của cũng là chuyện của , ăn cơm xong , đường đủ mệt mỏi ." Dư Huyên chuyện với Lâm Uyển Ương xong mới đầu , chào hỏi với hai .
Trưởng thôn Lâm Uyển Ương , khẽ cau mày, chuyện khó giải quyết.
nếu Lâm Uyển Ương mở miệng, thì thể bỏ qua, gì cứ giao cho Dư Huyên cố gắng hết sức phối hợp là .
DTV
Dùng bữa tối xong, Lâm Uyển Ương lấy bản phác họa nhỏ dựa manh mối của đường do cảnh sát cung cấp.
"Người , thấy ?"
Dư Huyên nhận lấy một cái: "Nhìn khá giống một tên Lý Giai Nguyệt, mặt mũi giống."
Lâm Uyển Ương và hai bạn đồng hành một cái, thật sự chuyện .
Xem các vụ án dân mất tích, đúng là liên quan đến trại Miêu trong núi .
Cái tên Lý Giai Nguyệt , Lâm Uyển Ương cảm thấy từng qua, chỉ là trong chốc lát thể nhớ rõ mặt mũi đối phương như thế nào.
Lâm Uyển Ương nghĩ một lát hỏi: “Lý Giai Nguyệt, cái tên hình như đó , quen tai, quen ?”
Dư Huyên : “Cậu nhớ ? Lúc Lý Giai Nguyệt từng đến làng của chúng nhiều , cô bái Phục Thành sư phụ, nhưng sư phụ của tử , nên từ chối cô .”
Lâm Uyển Ương: “À…… hình như chút ấn tượng.”
“Lúc bảy tuổi thì Lý Giai Nguyệt mười hai tuổi, đường cô về thì đúng lúc đụng trúng , đó đẩy từ đường nhỏ ngã xuống, may là ngã xuống mương cái đệm, ngang thấy nên cứu .” Giọng điệu của Dư Huyên chút bất lực.
Lúc đó Phục Thành vẫn còn tức giận, khuôn mặt đầy hậm hực tìm tính sổ, bên cũng ghê gớm lắm.
Lâm Uyển Ương: Thì là , nhưng sư phụ với , là do tự ngã xuống đó.”
Tạ Văn Dĩnh nắm trọng điểm: “Lúc cô nghịch ngợm?”
Lâm Uyển Ương nghĩ một lát : “ thấy cũng tới mức đó.”
Dư Huyên phá lên: “Cậu mà nghịch ngợm? Ở chỗ của chúng một tập quán bất thành văn, nếu như một đứa trẻ nào đó cứu một mạng, thì nhận đó ba nuôi, nuôi. A Uyển ba ba nuôi, một nuôi. Cậu một xém té ngã, còn một xém nữa sông cuốn trôi, đó, đó hai tai nạn ngoài ý , để rắn cắn thì nhớ nữa.”
Tạ Văn Dĩnh, Diêu Mộ: “…”
Chưởng môn mà thể sống đến bây giờ, bản lĩnh lớn .
Mẹ của Dư Huyên là thừa kế của thuật cổ trùng, làng Miêu cũng coi như tiếng ở gần đó, bà cũng là nuôi của Lâm Uyển Ương.
Nên mối quan hệ giữa Lâm Uyển Ương và Dư Huyên mới như .
Thuật cổ trùng truyền cho ngoài, mà quan hệ giữa Lâm Uyển Ương và Dư Huyên nên cô lén dạy Lâm Uyển Ương một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-245.html.]
Lâm Uyển Ương báo đáp nên cũng dạy cô một chút đạo thuật mà cô học , lúc đó hai còn mười tuổi, dựa nguyên tắc chia sẻ với , nên hai trao đổi vui vẻ.
Sau lớn … thì muộn .
Làm cách nào đây, cũng chỉ thể mắt nhắm mắt mở.
Quy luật là chết, nhưng sống.
*Ý con đổi những quy củ, luật lệ cho phù hợp với cảnh, dựa theo tình hình khác mà những biện pháp khác .
Mẹ của Dư Huyên chỉ thể tự an ủi chính , may là Lâm Uyển Ương là con gái nuôi của bà nên cũng thể tính là truyền cho .
Đối phương thể lấy chất độc hại , cũng tính là phạm quy cũ của tổ tiên.
Hai chất độc của Lâm Uyển Ương, chính là từ lúc đó mà luyện thành, 10 năm cũng xem như thành công vài phần.
Phục Thành cũng bất ngờ, dù thì ông cũng hứng thú với thuật cổ trùng lâu , tiếc là đối phương lấy lý do truyền cho ngoài, nhất quyết từ chối và cùng với ông nghiên cứu thảo luận vấn đề .
Ông duyên học nhưng ngờ đồ của ông học .
Ngược Phục Thành hỏi Lâm Uyển Ương học cái gì , ông cũng việc lén lút học thuật cổ trùng , chỉ dặn dò Lâm Uyển Ương học là uổng, nên chú tâm .
Dư Huyên chiếc ổ khóa bạc cổ Lâm Uyển Ương, liền nghĩ tới chuyện , mở miệng : “Khóa của kêu ?”
Lâm Uyển Ương lắc đầu: “Chưa.”
Diêu Mộ chiếc ổ khóa bạc, đây là đầu tiên thấy cô đeo nó cổ, bình thường cũng thấy tháo nó xuống.
Cái khóa bạc phồng lên, cách khác là nó rỗng, lẽ nào bên trong cái gì đó ?
Diêu Mộ hiểu liền hỏi: “Cái nên phát âm thanh ?”
Lâm Uyển Ương: “ vẫn luôn đợi chiếc khóa bạc phát âm thanh, nhưng lẽ thời cơ tới.”
Mẹ nuôi Dư Huyên thích hợp để đeo nó, nên mới đưa cho cô, buộc nuôi dưỡng bằng tinh khí, nhưng cũng ảnh hưởng gì với con .
Lâm Uyển Ương đeo nó trong rừng, cũng sợ mũi chích, lẽ là do chiếc khóa bạc .
Trong chiếc khóa bạc nuôi dưỡng một thứ, chỉ cần lúc nó thức tỉnh thì ai cũng bên trong nó là cái gì.
Mấy vài câu chuyện phiếm, đem chuyện khóa bạc trọng điểm, đến chuyện ba mất tích.
Lâm Uyển Ương : “Không cần như thế nào, nhất định đến làng của bọn họ một chuyến.”
Dư Huyên gật đầu: “Nếu như bọn họ chuyện , tuyệt đối sẽ dung túng cho bọn họ, đây là tổn hại đến danh tiếng của tất cả làng Miêu, với tới đó.”
Giữa làng Miêu ba cánh rừng lớn, ở đây đường lớn, qua đều dựa đôi chân, bộ hai ba tiếng đồng hồ bằng đường núi.
Việc sớm muộn cũng , mấy bọn họ thương lượng xong quyết định sáng sớm mai sẽ .
Bây giờ hai giờ chiều , đợi tới nơi cũng năm giờ, núi trời tối nhanh, sẽ nhiều việc bất tiện, bất luận là giải quyết công việc là về.