Trong núi lạnh, độ ẩm cao, nhiều sẽ uống rượu để bớt lạnh, với cả nhiều dân tộc thiểu uống rượu mạnh.
Hai chai rượu trái cây , Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh cách nào uống hết, cuối cùng là Lâm Uyển Ương uống.
Phục Thành thích uống rượu, cô cũng bắt chước theo.
Sau khi ăn cơm xong, ba dọc theo đường phố lát đá, Diêu Mộ bảo rằng, nếu tới đây thì một vòng thử, xem như là nghỉ phép mùa xuân.
Trước mắt cần suy nghĩ quá nghiêm trọng.
Trấn cổ mở vì du lịch, nên nhiều nơi buôn bán tiêu xài, nhưng vẫn một phong cách riêng.
Trên đường nhiều gian hàng xem bói, đều là phụ nữ cả, họ dùng một cái gùi để cõng đứa bé, khá mới lạ.
Thỉnh thoảng sẽ các ông lão mặc quần áo dân tộc ngang qua, bản sắc địa phương vẫn đậm.
Bọn họ thuê hai căn phòng hai ở khách sạn, mùa du lịch ít khách chỉ cần một trăm đồng cho một phòng, điều kiện vệ sinh cũng tệ lắm.
Buổi sáng cách ngày, ba bọn họ thức dậy sáu giờ, ăn một phần bún, thu thập đồ đạc chuẩn lên đường.
Nếu bọn họ tự xe của sẽ chỗ đậu xe, cũng an .
Nên mấy họ thuê xe .
Con sông ở phía quốc lộ, thuyền đậu ở đó , nhưng nơi bến tàu.
Chiếc thuyền là thuyền gỗ, khác với các thuyền bè bên ngoài, phía trang máy móc hiện đại, thuyền dùng tấm ván ở bốn phía, như nhà nước đang lay động theo gió
Vé thuyền hết sáu mươi đồng, ba bọn họ đến sớm, tìm một vị trí dựa cửa sổ xuống, đó mới lục tục đến.
Chiếc thuyền nay ngoại trừ bọn họ thì mười bốn hành khách, chỉ hai vị trong đó là khách du lịch.
Bên khai thác, ít ngoài đến, đường xa cũng quá xa xôi.
Thuyền ghé ngang qua thung lũng, dọc theo đường chỉ nước chảy và tiếng chim hót, cách xa sự huyên náo của thành phố.
Diêu Mộ dõi mắt ngắm , phong cảnh hai bên bờ sống , ngập tràn trong ánh mắt là màu xanh lá cây, xa xa là thác nước từ vực cao chảy xuống.
Thỉnh thoảng thể thấy một hai nóc nhà lẻ loi giữa núi rừng, cũng , còn ở .
Lâm Uyển Ương gọi điện thoại thời hạn, thuyền cập bờ dừng , bọn họ liền thấy bốn phụ nữ Miêu chờ bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-244.html.]
DTV
Thấy xuống, cô gái Miêu nhiệt tình chào hỏi.
"A Ương, cô về ."
"A Ương, cô mang theo nhiều thứ, học đại học vui ?"
"A Ương, hình như cô xinh hơn đấy."
Cô gái Miêu tính cách phóng khoáng, chủ động chào hỏi với Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh, một chút hổ nào.
Còn khen ngợi trai nhỏ thật trai, da trắng.
Diêu Mộ thấy các cô gái định khuân đồ, liền vội vàng : "Các cô là nữ, mấy nặng, là để chúng cho."
Một cô gái : "Nặng ? Không , a ca là khách, để chúng cho.
Các cô bỏ đồ túi, ung dung vác lên bả vai.
Diêu Mộ, Tạ Văn Dĩnh: "..."
Mây cái túi là do bọn họ chia nhỏ , mới lấy từ xe lên thuyền.
Lúc đấy là đường xuống dốc, bây giờ lên sườn núi sẽ càng khó hơn, mấy cô gái cứ như đang giẫm đất bằng mà .
Trời ạ, nơi thật nhiều thật nhiều Lâm Uyển Ương mà...
Hiện tại cũng sắp tới giờ ăn cơm trưa, tộc trưởng, cũng chính là thôn trưởng cơm xong, do Lâm Uyển Ương dẫn tới thì cũng là khách của trại Miêu.
Bây giờ vẫn còn hết tháng giêng, bọn họ cần hoan nghênh khách thật nhiệt liệt.
Diêu Mộ đánh giá xung quanh : "Hoàn cảnh bên thật , lánh đời mà ở, Lâm Uyển Ương, nhà cô ở ?"
Không khí ở bản làng miền núi quá ẩm, còn thoải mái hơn so với Dự Sơn.
"Ở phía , chúng cơm nước xong xuôi sẽ dẫn qua đó." Lâm Uyển Ương .
Cô đến nơi , cả cũng buông lỏng hẳn. Nụ mặt xuất hiện nhiều hơn .
Trưởng thôn hơn bảy mươi, tóc trắng cả đầu, nấu cơm là do con trai và con dâu ông chuẩn .
Bây giờ chuyện lớn chuyện nhỏ trong trại đều là Dư Huyên quyết định, là cháu trai của thôn trưởng.
Vóc dáng của Dư Huyên cao, mắt to mày rậm, lớn hơn Lâm Uyển Ương hai tuổi.
Dư Huyên và Lâm Uyển Ương lớn lên cùng , hai quan hệ , sải bước tới gần cô, ôm bả vai của đối phương một cái: "Cuối cùng cũng trở ."