Diêu Mộ: “Bọn giục .”
Tạ Văn Dĩnh cầm kiếm lên, mở miệng : “Cậu nhanh qua đây.”
Vương Nghĩa Viễn chột , lòng nặng trĩu, giọng của hai cách xa tới mấy mét, vỗ vai … rốt cuộc đó là cái gì?
Cậu run rẩy mấy từ từ ngẩng đầu lên, cuối cùng thấy thứ treo phía .
Nhìn thấy rõ mặt của cô , nhưng đột nhiên cô mở to mắt, từ bên trong hốc mắt chảy m.á.u tươi.
Mắt đỏ như máu, vô cùng nổi bật.
Vương Nghĩa Văn đầu liền chạy, nghĩ thầm may là kịp kéo khóa, bằng dọa sợ chạy tụt cả quần .
Ngay lập tức, thứ treo cây , dây thừng cổ bọn chúng dữ dội lắc lư, càng lúc càng lắc dữ dội.
Diêu Mộ thấy những “” , hình dáng và quần áo của họ rõ ràng học sinh, tuổi tác lẽ cũng khá lớn, thời gian c.h.ế.t chắc cũng lâu .
Cho nên cái nơi , rốt cuộc là c.h.ế.t bao nhiêu , bao nhiêu quỷ…..
Tùy ý hai nơi, đều trúng… chẳng trách Lâm Uyển Ương bầu khí trong trường học gì đó là lạ.
Anh thầm kinh sợ trong lòng, căng thẳng đến thở , trong não đột nhiên bật lời bài hát ‘Chúng cùng lắc lư cùng lắc lư quên bộ đau thương đến cùng lắc , giống như càng kiểm tra gắt gao, ca từ trong đầu tuôn càng nhiều.
Diêu Mộ: “...”
Đây là lúc nào , sắp c.h.ế.t tới nơi .
Tạ Văn Dĩnh hề do dự, trực tiếp ném miếng bùa ngũ lôi, cấp tốc niệm thần chú.
Một tia sét đánh xuống, than cây từ từ mục vỡ, đó ánh lửa bao quanh.
Mùa đông đến, đáng lẽ cây sẽ lá, cho nên ba bọn họ lúc mới đầu cũng , cái cây sớm sâu đục rỗng , giờ tuyệt đối chịu nổi một gõ.
DTV
Bị ánh lửa bao quanh, t.h.i t.h.ể bắt đầu thảm thiết gào lên, mà khiến sởn tóc gáy.
Vương Nghĩa Viễn dọa sắp , Diêu Mộ an ủi đối phương: “ Đừng sợ, xem nữ quỷ lưu manh xem trộm vệ sinh tiểu đạo trưởng xử lý , cái gì hổ.”
Vương Nghĩa Viễn: “...”
Cây lớn ầm ầm đổ sập, nhưng mấy giây bốc cháy, cả cái cây bắt đầu di chuyển sang bên trái, giống như thứ gì đó đẩy lên.
Có thứ gì đó đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-228.html.]
“Lùi phía , nhanh lùi về phía .” Tạ Văn Dĩnh hô.
Ba lùi xa hơn mười mấy mét thì thấy cây đang bốc cháy, giống như cái gì đẩy lật cả .
Sau một giây nhiều thứ đen đen bò , lúc bọn họ mới phát hiện những thứ đều là chuột, đầu bọn chúng lớn, giống như là chuột núi, hoặc là chủng loại khác.
Phía cây rỗng hóa là ổ chuột, bây giờ bắt đầu bốc cháy lên, những thứ đương nhiên sẽ hỗn loạn.
Những con chuột to lớn , mắt ở trong bóng tối hiện ánh đỏ, quỷ dị, chúng trong nháy mắt liền dính lửa, kêu lên những tiếng thảm thiết.
Lửa do thiên lôi dẫn tới chỉ cần nhiễm liền sẽ bao phủ cả , với nó chuyên dùng để khắc chế vật tà âm.
Những con chuột mặc dù kêu la thảm thiết, nhưng vẫn như cũ bổ nhào về phía ba , Diêu Mộ hang chuột bình thường bao nhiêu con nữa.
… mắt như cũng quá nhiều .
Dưới sự xung kích của những con chuột , ngọn lửa cây bắt đầu nhỏ , thực sự là từ đột kích chuyển thành tự sát.
Tạ Văn Dĩnh : “Không , chúng mau chạy thôi, đây là ăn t.h.i t.h.ể và oán khí trưởng thành, phiền phức.”
Cậu xong lập tức co cẳng chạy, hai khác kịp phản ứng cũng chạy theo.
Chạy mười mấy mét, chân của Tạ Văn Dĩnh mềm nhũn, ngã về phía may mắn Diêu Mộ lưng đỡ lấy.
Diêu Mộ hỏi: “Cậu ?”
Lúc hỏi mới phát hiện sắc mặt đối phương khó coi, với tay lạnh.
Bản ban nãy cũng hề nhận .
Diêu Mộ muộn màng nhận , bọn họ mặc dù giàu hào sảng, chỗ dựa vững chắc là Lâm Uyển Ương, nhưng mà tùy tiện dùng bùa ngũ lôi sẽ tiêu hao nhiều tinh lực của bản .
Tạ Văn Dĩnh một nữa gọi lửa thiên lôi đến, cơ thể đương nhiên chịu nổi.
Diêu Mộ : “ cõng .”
Anh cũng quan tâm ý kiến của đối phương, thô bạo cõng lên lưng bỏ chạy.
Bọn họ chạy một đoạn, lưng ánh lửa bốc cháy từ cây từ từ nhỏ .
Lửa tắt, xung quanh tối đen.
Khi Lâm Uyển Ương bước khu ký túc xá phía , cô nhận gì đó .
Hành lang dài biến mất, thậm chí cả tòa nhà cũng biến mất.
Trước mặt cô là một căn nhà gỗ hai tầng, cô đang ở phía , trong nhà dường như còn ánh đèn.