Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 227

Cập nhật lúc: 2025-09-01 12:29:47
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cửa thư viện kêu lên một tiếng, Tạ Văn Dĩnh từ bên trong chạy , thấy hai họ liền sững sờ, mặt xuất hiện vẻ cảnh giác, liền giơ kiếm lên.

Diêu Mộ đối phương hiểu lầm, vội vàng mở miệng : “Là ! đây! thật đây, Diêu Mộ đây!”

Tạ Văn Dĩnh hai giây, tay lập tức bỏ kiếm xuống thở phào một .

“Hai chuyện gì thì .”

Diêu Mộ : “Cậu mới gọi , đều thấy , bằng thể nhanh như nhận điểm bất thường, xem vẫn còn khá am hiểu , nhanh như liền .”

Tạ Văn Dĩnh : “Ừm, nó ít hơn , chỉ thông minh khác biệt.”

“Tạ Oán Oán, chú ý lời lẽ của .” Diêu Mộ vui.

Vương Nghĩa Viễn ho khan một tiếng: “Được , chúng vân nên rời khỏi đây thì hơn.”

Bây giờ là lúc liếc mắt đưa tình.

Tạ Văn Dĩnh gật đầu: “Ừ, đoán vài thập kỷ lượt học sinh đều c.h.ế.t bên trong tòa lầu , mới gặp một thứ, nó là giáo vụ thư viện, còn đăng ký tên cho , với cùng mượn sách, thẻ học sinh dùng mạng đến đền.”

Diêu Mộ, Vương Nghĩa Viễn: “ … ”

Học sinh cưỡng ép kết bạn, giáo viên ép mượn sách, đây đúng là cách truyền từ đời sang đời khác.

Vương Nghĩa Viễn : “May mắn những lá bùa của tiểu đạo trưởng mới cứu chúng một mạng, thì lợi hại , bản thì giữ cho chúng hết.”

Trên đường đến đây, lúc Diêu Mộ cho bùa cũng hỏi qua Tạ Văn Dĩnh lấy , còn đây là đồ lấy từ chỗ đối phương.

Tạ Văn Dĩnh lúc đó cần, bọn giữ .

Nhìn xem, đây chính là tinh thần vì bạn quên .

Tạ Văn Dĩnh mở miệng : “Ma quỷ bình thường dùng kiếm là , với chưởng môn nhân cho bùa ngũ lôi, đương nhiên cần dùng đến bùa trừ tà, nãy dùng mất một tờ .”

Bùa ngũ lôi bá đạo, của môn đạo thì sẽ dùng , bởi vì thể triệu hồi sức mạnh ngũ hành thiên lôi.

Vương Nghĩa Viễn: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-227.html.]

Cậu ho khan một tiếng, gì.

Hóa vũ khí lợi hại hơn, thảo nào cùng Diêu Mộ một nhếch nhác nhảy lầu, vị đạo trưởng rõ ràng quần áo chỉ lộn xộn, còn phong thái vẫn tiêu sái như cũ.

Ba ngược hướng thư viện, Diêu Mộ nghĩ một chút hỏi: “Đợi , những học sinh là về chịu ảnh hưởng mà chết, còn cái thứ gây ảnh hưởng tới bọn họ, bây giờ cũng đang ở trong trường ?... Nếu thì càng đáng sợ hơn .”

Anh câu , khí xung quanh giống như ngưng tụ, nhiệt độ khí cơ thể cảm giác giảm xuống mấy độ.

Ai cũng , trong bóng tối nơi ánh sáng đèn chiếu tới, thứ gì đó đang ẩn giấu , nghĩ đến thôi mà thấy rợn .

Vương Nghĩa Viễn rung một cái, : “ Không , mắc tiểu, giải quyết cái .”

Lúc ba dám tách , khéo phía một cái cây, Vương Nghĩa Viễn qua chuẩn hành sự luôn tại đây.

Hai thì ở phía , dám xa sợ xảy chuyện, mà chằm chằm tiểu cũng kỳ cục, cho nên cũng nghiêng qua.

Diêu Mộ lúc đợi tiểu liền chuyện phiếm: “Các xem, giờ Lâm Uyển Ương đang gì?”

Tạ Văn Dĩnh: “Hẳn là đang bận.”

Diêu Mộ nghĩ nghĩ cũng thấy lý, họ truy đuổi như chó nhà tang, giờ mà phía Lâm Uyển Ương chạy qua đây thì khẳng định lũ ma quỷ cũng đuổi như chó.

Như hai bên hợp , cũng coi như báo thù.

Diêu Mộ liếc thấy Vương Nghĩa Viễn vài giây , nhoáng một cái liền thể qua đây, điều thấy tiếng nước.

Anh qua liền ngẩn , Diêu Mộ kêu thành tiếng, vội vàng kéo kéo ống tay áo của Tạ Văn Dĩnh, để đối phương nhanh qua xem.

DTV

Trên cây to lớn , bắt đầu từ lúc nào treo đầy “”, đều là quỷ treo cổ (dây thừng quấn quanh cổ).

Lúc đang trúng gió, bọn họ cũng theo gió lắc lư.

Nhìn sơ qua, hai ba mươi bộ.

Với một bộ phía cùng, vặn ở phía Vương Nghĩa viễn, tóc cô dài, thấy rõ biểu cảm gương mặt, đôi chân theo gió nhẹ nhàng đong đưa, thỉnh thoảng chạm một chút lưng Vương Nghĩa Viễn.

Vương Nghĩa Viễn dọa, còn kìm nén lâu, nước tiểu nhiều, giờ xả , cả vô cùng thoải mái.

Cậu thở phào một .

Vương Nghĩa Viễn cảm thấy vỗ bả vai , tưởng là đồng bọn, mở miệng : “Xong ngay đây, đừng giục.”

Loading...