Chuyện manh mối, Lâm Uyển Ương cũng vướng bận nữa, cô trời sinh tấm lòng rộng mở.
Hai họ đạo quán, Lâm Uyển Ương liên một vài đột ngột xông ngoài dọa cho giật .
Những đều tự xưng giới thiệu đến đây, tìm cô coi một quẻ.
Lâm Uyển Ương với giọng bình tĩnh: “Được thôi, theo .”
Cô đưa đến phòng tiếp khách, mấy họ vì tranh ai đến mà suýt cãi .
Lâm Uyên Ương ho một tiếng: "Lần lượt từ trái qua ."
Lúc bọn họ mới bình tĩnh , vấn đề của .
Cô gái trẻ đầu tiên : “ hỏi khi nào bạn trai của mới ly hôn, để chuyển chính.”
Người đàn ông trung niên thứ hai: "Đại sư, giúp tính thử xem, trong thư chia tài sản của ông già nhà chia đồ đạc cho ai, phần của lớn ?"
Bà thím thứ ba càng một lời khó hết: “Đại sư, mang thai tháng mấy thì dễ sinh con trai hơn?”
Lâm Uyển Ương những cho cứng họng , mấy thứ là gì !
cô là một tự cao, sẽ trực tiếp .
Lâm Uyển Ương dậy đến cửa, gọi Trương Hạo và Tạ Văn Dĩnh tới, dặn dò họ: " ngủ trưa, những bên trong cứ mặc họ ở đó, khi nào thì tùy họ, nếu to tiếng ồn ào thì đuổi ngoài."
Trương Hạo gật đầu: “ , lão đại.”
Hai họ cũng nên lời, đây là chuyện gì ?
Tết Nguyên Đán kết thúc, thời tiết hơn, công nhân xây đường khởi công.
Vào buổi chiều, khi Lâm Uyển Ương đang uống , sách, vuốt ve heo thì thấy một lảo đảo xông .
Đây là một thanh niên, đoán chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt vẫn còn nét trẻ con.
"Quán chủ của đạo quán ở ?" Đối phương mở miệng hỏi.
Lâm Uyển Ương đó: “Cậu chuyện gì ?”
DTV
" xuất gia đạo sĩ!" Thiếu niên một từ thì dừng một chút.
Vì thi cử nên cãi với trong nhà, xuất gia, do hòa thượng để trọc quá , nên hết cân nhắc việc đạo sĩ.
tiếc , khắp thành phố chỉ tìm vài đạo quán, nhưng họ đều chịu nhận, duyên với đạo môn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-219.html.]
Việc xuất gia xuất thì xuất, đủ các kiểu đùn đẩy.
Thạch Minh tức giận, đó nhớ Dự Sơn cũng đạo quán, nếu đạo quán trong thành phố thấy chướng mắt, thối lui cầu kỳ thứ*, ở núi cũng .
(*Nguyên văn là Thối lui cầu kỳ thứ - 退而求其次: Mang nghĩa đạt lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng đạt lợi ích tương đối.)
Thạch Minh năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Trên núi xe buýt, từ núi từng bước lên đây, mất hết hai tiếng đồng hồ, chân cũng nát cả , thế cũng đủ thành kính chứ."
Cậu môi trường xung quanh, thế mà hơn trong tưởng tượng nhiều, nội tâm vô cùng hài lòng.
Diêu Mộ, Tạ Văn Dĩnh: "..."
Lẽ nào đầu óc vấn đề.
Lâm Uyển Ương mỉm gì.
Thạch Minh giương cao giọng tiếp: “ xuất gia ở đây, ?”
Lâm Uyển Ương: “Nghe , nhưng đạo sĩ đều kiểm tra đánh giá.”
Thạch Minh cau mày: “Cái gì? Làm đạo sĩ cũng yêu cầu ”
Lâm Uyển Ương: "Tất nhiên , xuất gia là một lựa chọn, nhưng là cách để chạy trốn, chúng cũng thùng rác trạm tái chế, cái gì mà đến đều từ chối, suy cho cùng vàng ở thì cũng phát sáng, còn đá thì coi như bỏ, đạo môn chúng vốn dĩ dễ phát triển, đừng gây trở ngại nữa.”
Thạch Minh cảm thấy như đang mắng , nhưng tìm cụ thể chỗ nào đúng, : "Được thôi, kiểm tra thì kiểm tra."
Lâm Uyển Ương gật đầu, bảo Trương Hạo dọn dẹp sân phía , cần cho chăn quá ấm, c.h.ế.t cóng là .
Trương Hạo nghĩ chỉ cẩn trực tiếp đuổi là , mặc dù hiểu tại nhưng vẫn theo.
Thạch Minh trằn trọc ngủ cả đêm, năm giờ sáng hôm mới ngủ, thì đập cửa đánh thức.
Tạ Văn Dĩnh với vẻ lạnh lùng: "Đến giờ học buổi sáng , thôi."
Thạch Minh do dự giây lát: “ vẫn ngủ.”
Tạ Văn Dĩnh gì, , mở bộ cửa và cửa sổ, đó kéo chăn của đối phương .
Gió lạnh thổi , Thạch Minh lập tức nhảy xuống giường, tới sân với vẻ cam lòng.
Sau khi đến nơi, thấy mới phát hiện đều thức.
Tạ Văn Dĩnh bắt đầu tiết học buổi sáng lúc sáu giờ mỗi ngày, bây giờ Diêu Mộ quen ở cùng với .
Bảo Tâm cầm sách, ở hành lang, những từ đơn tiếng Anh vô vùng nhọc nhằn và khó phát âm đối với bé.
Trương Hạo đang ở trong bếp chuẩn bữa sáng cho .
Thạch Minh thấy đều ở đây, vốn đang chứa một bụng tức cũng thể hiện ngoài.