Mấy còn gật đầu lia lịa, thể hiện lời mời đầy chân thành.
Lâm Uyển Ương: “ … Không cần .”
Ngô Tùng Ẩn chút thất vọng, ông qua bên cạnh – Diêu Mộ, : “ Này nhóc, lát nữa lái xe chở sư công đúng , chú ý an chút, ?”
Bọn họ mặt trưởng bối mới bất đồng. Dù thì lớn tuổi sẽ giống như con nít, huống hồ gì sư công quá trẻ tuổi.
ở mặt những khác, vẫn đoan chính, hơn nữa là chưởng môn của một môn phái thì việc tích lũy uy tín vẫn khá quan trọng, cần cố ý dáng vẻ dọa khác.
Diêu Mộ: “ …”
Xảy… xảy chuyện gì ?
Lâm Uyển Ương ôm trán, một câu cũng , trực tiếp thẳng về phía .
Hai chiếc xe theo tới đạo quán.
Lâm Uyển Ương đạo quán, 5 lão già tới liền nhảy , tất cả đồng thanh : “ Sư công! Sinh nhật vui vẻ!”
Lâm Uyển Ương gật đầu, qua loa: “ Vui vẻ vui vẻ, bây giờ cũng còn sớm nữa, các ông nên về .”
Diêu Mộ, Tạ Văn Dĩnh: “ …”
Có điều hôm nay là sinh nhật của Lâm Uyển Ương? Vậy mà đây bọn họ để ý, là để tâm tới đối phương .
Lâm Uyển Ương đón sinh nhật, dù thì lúc cô ở cùng với sư phụ đều tự lực cánh sinh, nên thói quen .
Tên phế vật Phục Thành năng lực đạo thuật yếu kém, cái gì cũng , ngược bóc lột tử nhanh.
Lâm Uyển Ương nhớ hồi học lớp 2 một ngày cô đánh với bạn học, mặc dù cô thắng , nhưng thực là thua.
Vì bạn học 1 ngày 3 bữa cơm, sáng trưa chiều, cô cái rắm, rõ ràng chỉ 2 bữa cơm là sáng và tối.
Sau cô mới , thì Phục Thành thích rắc rối, nên vẫn luôn nấu buổi sáng cho .
Cơm trưa và cơm tối cô đều ăn ở trường học, trường học ở miền núi nhận sự trợ cấp và tài trợ của các doanh nghiệp nên mỗi bữa ăn chỉ cần 5 hào là thể ăn ngon .
Sau học lên cấp 3, vì thị trấn quá xa nên thuê trọ, mỗi bắt đầu khai giảng Phục Thành đều ôm chân của cô, cô lùi 2 tuần , dù thành tích cũng tồi, nhất thiết sớm như .
Tất nhiên vì lý do nỡ, khi Lâm Uyển Ương , Phục Thành chỉ thể ăn chực khắp nơi, khi còn chỗ để ăn chực nữa , chỉ đành ở nhà luộc mì ăn.
Ông nấu cơm, cả một đời cũng học với hứng thú nấu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-204.html.]
Sau Lâm Uyển Ương tổng kết , cô thể bình an lớn lên, là vì một nguyên nhân quan trọng, chính là bản cô khát khao sống mạnh mẽ.
Ngô Tùng Ẩn : “Sư công, chúng vì mà chuẩn quà! Đợi chúng hát xong bài sinh nhật !”
Lâm Uyển Ương gật đầu: “Vậy thì thì , các ông mau hát .”
Trương Hạo hôm nay là sinh nhật của chưởng môn, nên một bát mì trường thọ.
Anh tự tay nhào bột mì, một sợi mì là một bát, như mang ý nghĩa lành.
Vương Duật Trung : “Sư công, lúc chúng xem một chút, con đường ở đạo quán của cô sửa , nhưng vẫn nên tuyên truyền đúng lúc, cô thể chỉ mãi ôm lấy cách suy nghĩ của thời địa cũ , bắt kịp thời đại.”
Lâm Uyển Ương: “Ồ, đúng , đang thỉnh giáo các ông, để đạo quán sinh động.”
Năm chưởng môn , đồng thời đều là những đầu của đạo quán, bọn họ đều là những đầu của ngành nghề , hương khói thờ cúng ở đạo quán nhiều, cũng tiếng.
Ngô Tùng Ẩn : “Sư công, như vầy bây giờ cô tạo một cái fanpage của đạo quán, hoặc một cái website , chúng sẽ kết nối, trao đổi tình bạn với cô, nhất định thể kéo theo lưu lượng.”
Lâm Uyển Ương: “Các ông còn Weibo?”
Ngô Tùng Ẩn dùng ánh mắt kinh ngạc còn kỳ quái, cô một cái, sờ râu : “Cái là chuyện đương nhiên ! 5 chúng ai cũng Weibo, cho cô xem.”
Ông lấy điện thoại , mở Weibo .
4 ông già còn , mỗi đều mười mấy nghìn theo dõi, Ngô Tùng Ẩn là tích cực nhất, theo dõi lên tới 45 nghìn .
Lâm Uyển Ương: “ … Lợi hại như .”
DTV
Cô chút bối rối .
Ngô Tùng Ẩn : “ Cái xem là lợi hại, vài nhà sư hàng trăm nghìn theo dõi, mỗi ngày đều chụp ảnh tự sướng, đăng ảnh với cái đầu trọc và áo cà sa, đây là ít , nhưng độ tích cực của hâm của cao, lượt đăng và bình luận trung bình mỗi ngày đều hơn nghìn.”
Giọng điệu tự hào mà giải thích .
Lâm Uyển Ương: “ … Lợi hại lợi hại.”
Vương Duật Trung thở dài: “ Sư công, cô bắt kịp thời đại, thể giậm chân tại chỗ, ? Cô chính là đang mang trong lối suy nghĩ của thế hệ cũ, nó chút nào.”
Thẩm Duệ: “ đó, Sư công, cô tạo Weibo chúng cùng chơi với , giúp tăng theo dõi, cô cần bắt kịp xu hướng.”
Lâm Uyển Ương: “… Để xem , đợi đường bên sửa xong .”
Cô đây là đang 5 ông già chê lạc hậu ?
Cuối cùng mời 5 ông già đó về , Lâm Uyển Ương cửa sổ phòng sách, bên ngoài với một màn đen tối mịt.