Càng Diệp Ca Ninh càng mơ hồ, nhiều chuyện, nhưng như cũng quá…
Anh nhịn mà hỏi: “ Các là họ hàng nên ở cùng hả?”
Năm : “ …”
Diêu Mộ ánh mắt của những kỳ lạ, nên vội vàng giải thích mối quan hệ giữa bọn họ.
Mọi bỗng hiểu , trời ạ, đúng thật là bọn họ ở đạo quán, thật sự đang sửa đường…
Bọn họ hiểu lầm , mà những điều vô nghĩa đó.
Không dễ gì rõ mối quan hệ, mấy bọn họ cúi đầu bàn ăn, chuẩn dùng bữa thì ngây .
Đã xảy chuyện gì, đồ ăn đĩa đều trống .
Bảo Tâm ngại ngùng : “ Em ăn hết .”
Mấy bọn họ: “...”
Bảo Tâm xuống một lát, ngại ngùng hỏi bên cạnh , bây giờ em thể ăn ? Nhận câu trả lời chắc chắn , thế là từng ngừng tay ăn.
Đồ Nhật vốn dĩ bày biện mắt, lượng ít, mấy mấy chuyện trong 3 phút, đó... bàn trống .
Lúc mấy họ cũng hiểu, mỗi một câu mà Lâm Uyển Ương đều ý nghĩa.
Một nữa xác nhận ăn nhiều thì cũng , tuyệt đối vì lý do khiêm tốn với ngại mà , thật sự là thể ăn nhiều như .
Bọn họ mất trật tự, đây đều là những gì .
Tạ Văn Dĩnh nhỏ tiếng hỏi: “ Bảo Tâm ăn nhiều như , thật sự chứ?”
Ở đây vẻ đắt đấy.
Lâm Uyển Ương : “ Không , cứ ăn thỏa thích, cơ hội chỉ , đoán chắc rằng cũng gặp nữa, gì ngại hết, cứ xem như ăn của giàu .”
DTV
Tạ Văn Dĩnh gật đầu: “ Được thôi.”
Mặc dù hai nhỏ, nhưng bên cạnh chính là giàu đó, Diệp Ca Ninh thính giác , đúng lúc rõ.
Anh suy nghĩ một lát, vẫn quyết định giữ im lặng.
Thì là , cô gia nhập câu lạc bộ, tuyệt đối thăm dò xong những đội viên của đội khác, mà thật sự khác chuẩn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-201.html.]
Bảo Tâm vui, “ Đồ ăn ngon” đưa thức ăn miệng.
Anh ăn 300 cái sushi, 4 phần cơm lươn, thêm 4 phần mì, vài bát salad lớn và đồ uống, cuối cùng mới chịu dừng tay.
Đầu bếp ở nhà hàng vẫn luôn bận rộn nấu ăn, cũng thấy khó chịu, gọi nhiều như chắc chắn ăn hết.
Việc chỉ mất thời gian để xong món ăn, mà còn lãng phí, dù thì vẫn còn những vị khách khác.
Đầu bếp chính chạy xem 1 phút, âm thầm về, kêu trợ lý lấy mấy con cá chuẩn cho ngày mai để sử dụng đem g.i.ế.c xử lý cho sạch.
Năm năm gần đây, từng cảm thấy mệt như bao giờ, tốc độ thành đồ ăn cũng đuổi kịp tốc độ gọi món.
Mà còn để ý tới những bàn khác!
Anh mệt tới mức nhấc nổi cánh tay lên, đầu bếp chính của nhà hàng là một nghiêm túc với đồ ăn, tuyệt đối sẽ vì quá bận rộn mà giảm chất lượng đồ ăn.
Cuối cùng thể hiện sự tức giận khuôn mặt, đó đem bộ bàn ăn đó cho danh sách đen, nếu như mấy đó tới, buộc đặt hẹn món ăn một tháng.
Sắp xếp bọn họ như .
Quá tức giận ! Ăn nhiều như là xem đầu bếp là con !
Đầu bếp .
Quan trọng là lúc nãy chuẩn chạy tới mắng , bé đó còn , bác ơi đồ ăn bác ngon cực kỳ, từ tới giờ cháu từng ăn món nào mà ngon như .
Ánh mắt chân thành, đúng là khiến cho khác cách nào từ chối.
Mọi đều bất ngờ tới ngây …
Dạ dày của bé là đáy ?
Lâm Uyển Ương ho một tiếng : “ Cái đó, nếu cảm thấy quá, thì chúng chia đôi.”
Diệp Ca Ninh nhún vai : “ Không cần … chỉ là tiền một bữa ăn, mấy trăm nghìn tệ vẫn …”
Lâm Uyển Ương gật đầu: “ Con của quá , cảm ơn nhiều, hoan nghênh tới đạo quán chơi, nếu như gặp chuyện gì đều thể tới tìm , chúng giao tình, thể giảm giá 20%.”
Diệp Ca Ninh: “… .”
Lẽ nào kẻ lừa đảo còn tương lai tuyển thủ chuyên nghiệp ? Anh bắt đầu mơ hồ .
Một đám khi ăn xong thanh toán về, lúc cũng 7 giờ tối.
Ăn nhiều quá nên mấy bọn họ quyết định bộ cho tiêu, dọc đường bụng của Tâm Bảo trở thành tiêu điểm, mỗi một đều tới sờ một cái.
Quá thần kỳ , thể chứa nhiều thức ăn chứ, nếu như tận mắt thấy, tuyệt đối bọn họ sẽ dám tin.