Không từ lúc nào Ngọc phù cất trong ba lô bay , trung xuất hiện một cánh cửa cao hai mét, thoạt cánh cửa đó nghiêm túc trang nghiêm, mặt hai chữ “Thiên lôi”.
Vô dây xích màu đen bay khỏi cánh cửa và khóa chặt tà vật.
Chỉ trong nháy mắt, thứ đó kéo bên trong cánh cửa, một chút sức phản kháng nào.
Cánh cửa bằng đồng đóng , Lâm Uyển Ương duỗi tay , miếng Ngọc phù đó lập tức rơi lòng bàn tay cô.
Thất Tinh Kiếm xoay quanh một vòng, trở tay Lâm Uyển Ương, khéo đè lên miếng Ngọc phù đó.
Lâm Uyển Ương : “Cho mày lưỡng lự , khác cắt mất đường tiền tài chứ gì.”
Quỷ khí dày đặc bên trong hang động biến mất, mặt đất chỉ còn một đống đá cuội, nguy cơ của giải trừ.
Đằng Bác hỏi: “Cánh cửa nãy là Qủy môn hả?”
Lâm Uyển Ương gật đầu: “ , tấm Ngọc phù thể triệu hoán Qủy môn.”
Hơn nữa còn là Qủy môn bình thường, mà là cánh cửa cuối cùng trong bốn cánh cửa của địa ngục, bên trong nhốt ác quỷ.
Tạ Văn Dĩnh : “ cũng miếng Ngọc phù bay ngoài từ lúc nào.”
Lâm Uyển Ương suy nghĩ một chốc : “Khả năng là phía quan phương cảm thấy để thứ thịt như thì lắm, dù giả mạo nhân viên công vụ cũng là tội nặng, lấy nó một cái điển hình.”
La Triết Chính hỏi: “Cái đó, phiền hỏi một chút, ngài thể cho quan phương là gì ?”
Lâm Uyển Ương : “Cửa địa phủ thu nó , là quan phương chỗ nào? Đoán chừng khi xét xử xong, thứ đó sẽ nhốt địa ngục chịu hình phạt mấy trăm triệu năm.”
Mọi : “…”
Bỗng dưng cảm thấy thứ đồ chơi mới nãy xui quá chừng, còn bằng g.i.ế.c c.h.ế.t cho .
Lâm Uyển Ương lấy miếng vải khỏi ba lô, nữa bọc kiếm : “Ba lô vẫn để mang thì hơn.”
“…”
Thì … đây chính là cây kiếm mà cô …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-159.html.]
Lâm Uyển Ương mấy bước thì phát hiện ngoài Tạ Văn Dĩnh , những khác đều ngây tại chỗ, bèn : “Đứng ngây đó gì? Muốn ở đây qua đêm hả?”
La Triết Chính cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Được, thực xin , chưởng môn, ngay đây.”
Ba tụt đằng lập tức đuổi kịp.
Lâm Uyển Ương thở dài, sớm sẽ chán như mà, gì cũng sự khác ?
Cô nhịn hỏi: “Có các đều cảm thấy còn đáng yêu nữa, trở nên đáng sợ ?”
“…Không , chỉ là cảm thấy chưởng môn nhân lợi hại.” La Triết Chính run run .
Đằng Bác và Lý Hạo Quân đều bảo trì im lặng, trong lòng vẫn còn đang rối bời, mãi đến khi Lâm Uyển Ương sang, cả hai đều theo phản xạ điều kiện đồng thanh “ .”
Tạ Văn Dĩnh: “...”
Ngay cả dối cũng , nhưng chưởng môn nhân cô hỏi như khó ?
___
Mọi tới cửa hang thì phát hiện dây thừng vốn nên rủ xuống thấy nữa.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, điều đó nghĩa là Nhậm Địch và Từ Hải ở bên xảy chuyện .
Nơi đây cách đỉnh núi ba bốn mét, ba xếp chồng lên , Lâm Uyển Ương nhẹ nhàng linh hoạt mượn lực thả nhảy bò lên .
Sau khi cô lên thì lập tức thả dây thừng xuống để mấy khác trèo lên.
Lúc , ánh trăng bầu trời mây đen che khuất, xung quanh tối thui như mực, Lâm Uyển Ương thời gian điện thoại di động, bốn giờ sáng.
Tạ Văn Dĩnh ngờ Diêu Mộ khả năng dự đoán , may mà lúc nãy chọn theo Lâm Uyển Ương xuống .
DTV
“Lâm chưởng môn, theo ngài thì bây giờ chúng ?” La Triết Chính hỏi.
Lâm Uyển Ương : “Trước tiên chúng đến cái thôn bên núi giống hệt thôn làng mà chúng đến hôm qua xem xem thế nào.”
Lý Hạo Quân gật đầu: “Ngài sai, nếu hiện thì cũng nên xem.”
Anh xong mới phát hiện bản La Triết Chính nhiễu loạn , mà cũng dùng kính ngữ để xưng hô, may mà lúc trời tối ai phát hiện, cũng ai dị nghị gì với xưng hô .
Tốc độ xuống núi nhanh hơn nhiều, trực tiếp từ chân núi vòng qua đó chính là một cái thôn khác nữa, hôm qua tòa núi che mất tầm nên mới thấy.