bây giờ là giữa tháng, ánh trăng treo bầu trời sáng, tầm , thể thấy rõ tình hình đường xá xung quanh.
Tối hôm qua, nhóm của bọn họ hẹn rạng sáng hai giờ tập hợp ở cửa thôn.
Lúc bốn đến nơi là một giờ rưỡi.
Đợi thêm mười phút nữa thì thêm hai tới.
Người đến là La Triết Chính và Từ Hải, hôm qua bọn họ phân tới cùng một nhà, chiều qua cũng ăn thức ăn do trưởng thôn chuẩn , từ đầu tới cuối đều duy trì tính cảnh giác, tối nay ngay cả ngủ cũng dám ngủ.
Mãi cho đến hai giờ đúng, ba khác trong nhóm vẫn xuất hiện.
Lâm Uyển Ương cất điện thoại túi: “Đi thôi.”
La Triết Chính sửng sốt: “Chúng đợi nữa ? Lỡ như lát nữa bọn họ tới tìm thấy chúng thì thế nào?”
Lâm Uyển Ương bình tĩnh trả lời: “Nếu đúng hẹn mà vẫn tới, tức là đường tới đây xảy chuyện, dù đợi tới sáng cũng vô dụng.”
Đạo lý bọn họ đều hiểu, cả đám nhất thời trầm mặc, dù thôn điều cổ quái.
... rốt cuộc xảy chuyện gì?
Chuyện gì vây khốn bước chân của đồng đội.
Ngay cả một nhóm tương đối mạnh như nhóm của bọn họ cũng ba đến , càng đừng tới mấy nhóm khác.
Sẽ , đừng bây giờ cả đoàn chỉ còn bảy bọn họ thôi đấy?
Vừa nghĩ như , bỗng nhiên cảm thấy chút sợ hãi.
Nơi quá hẻo lánh, nếu thật sự xảy chuyện gì đó, rút lui cực kỳ khó khăn, đó Lâm Uyển Ương nhắc tới điểm , nó vẫn luôn đè nặng trong tim .
Đằng Bác suy nghĩ một chút hỏi: “Đây là nhiệm vụ khảo hạch, hẳn sẽ ... nguy hiểm đến tính mạng nhỉ?”
Lâm Uyển Ương: “Đây là đầu tiên tham gia Đại hội giao lưu, .”
Ngừng một lát : “Thường thì sẽ , khi giải quyết nỗi lo về , mấy kẻ đó sẽ tay g.i.ế.c , chúng vẫn nên nhanh chóng tìm manh mối thôi.”
La Triết Chính Lâm Uyển Ương, do dự một lát hỏi: “Tiểu sư , hôm nay trông cô thật bình tĩnh, cô sợ ?”
Vấn đề lập tức dẫn tới sự chú ý của những khác, hôm nay Lâm Uyển Ương quả thực khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-154.html.]
Đừng là cần bọn họ bảo vệ, ngược giống như trở thành lãnh đạo của nhóm.
Lâm Uyển Ương: “Sợ cũng vô dụng, mắt tạm thời cần chia hành động.”
Đằng Bác hỏi: “ chúng nơi nào?”
Lâm Uyển Ương hề do dự : “Phía nam.”
DTV
Hôm qua cô mượn cớ thể thoải mái, loanh quanh đây đó để trong thôn giới thiệu những nơi phong cảnh .”
Người đó phía tây một dòng suối, cảnh sắc , phía bắc một thảm cỏ lớn cũng thể dạo một chút.
Lúc đó Lâm Uyển Ương bộ lơ đãng hỏi, phía nam thì thế nào? Ở đó phong cảnh gì ?
Người đó mỉa một hồi phía nam là một ngọn núi, là dốc , thứ gì cả, hơn hết là nên đến đó, lúc đó Lâm Uyển Ương bèn thuận nước đẩy thuyền, tỏ vẻ hứng thú.
Không thể , vẻ bề ngoài của cô tính đánh lừa, ấn tượng ban đầu thật sự quan trọng.
Đối với một cô gái trẻ tuổi thoạt yếu ớt thì nhiều đều dễ dàng buông lỏng cảnh giác.
Nếu để Đằng Bác hỏi thì sẽ là một loại hiệu quả khác , khả năng sẽ trở thành đối tượng trọng điểm cần chăm sóc.
Bảy bọn họ gặp trở ngại gì suốt đường , nếu chuyện đồng đội biến mất đó thì lẽ bọn họ sẽ nghi ngờ rằng sẽ xảy chuyện gì cả.
Nó giống như sự bình yên cơn bão .
Phía nam là một ngọn núi lớn, độ cao so với mực nước biển tính là quá cao, nhưng hình dáng kỳ lạ, càng giống hình chữ nhật hơn là ngọn núi nhô từ mặt đất.
vẫn đường do mở, thể leo lên núi.
Bọn họ leo lên đỉnh núi mất tầm một giờ.
Xung quanh đỉnh núi đều là dốc , bọn họ phát hiện ở phía nam dấu vết hoạt động của con .
La Triết Chính cảm thấy sợ khủng khiếp, bỗng dưng cảm giác mắc tiểu, nhưng ở đây hai cô gái nên tiện, nỗ lực đến một bên khác chuẩn giải quyết nỗi buồn, ở trong núi cũng điều kiện để chú ý nhiều như .
Lúc với một tiếng, tuy rằng cách xa, nhưng xung quanh vật cản nên thể mơ hồ thấy bóng , nếu xảy chuyện thì sẽ lập tức .
Lâm Uyển Ương nghĩ nghĩ : “ nghi ngờ ở vách núi thứ gì đó, chúng thể buộc dây thừng xuống đó xem.”
Những khác đều đồng ý với quan điểm , bên rõ ràng dấu tích đào bới của con .
“Đã xảy chuyện gì ? Mọi kìa!” Câu của Nhậm Địch khiến tất cả đều ngẩng đầu lên, theo hướng của đối phương.