“Đủ ! Đủ ! Đảm bảo sẽ thành nhiệm vụ.”
Anh nào dám mặc cả thêm nữa, chỉ sợ chọc cô vui chịu nữa.
Lâm Uyển Ương lạnh nhạt phân phó mấy câu, đó cầm cái vạc đồng khỏi công trường.
Đối với loại theo chủ nghĩa vị kỷ còn tinh tế như , đây là biện pháp nhất.
Lừa lừa , thể gì ?
Lâm Uyển Ương cầm vạc đồng về phía ngọn núi đằng trường học, nơi đó yên tĩnh, giờ đều đang ở lớp, sẽ ai lai vãng.
Hôm nay là một ngày đầy mây, gió thổi vù vù, ngay cả mấy cặp đôi yêu cũng ghét bỏ núi quá lạnh.
Lâm Uyển Ương dừng chân , xung quanh một lượt, khi xác định an thì mới lấy một con d.a.o găm sắc bén.
Cô vẫn luôn dùng răng cắn rách đầu ngón tay, chút lắm, cho nên cô chuẩn thứ .
Vừa vệ sinh, an , càng nhanh chóng.
Lâm Uyển Ương khẽ cứa ngón trỏ lên lưỡi dao, đầu ngón tay lập tức xuất hiện một vết rách, m.á.u bắt đầu rỉ .
Cô nhỏ m.á.u lên nắp chiếc vạc đồng, đó niệm chú cầm máu, miệng vết thương bé tí lập tức khép như thể từng thương.
Hai giọt m.á.u đó thấm vạc đồng, lập tức biến mất thấy.
Lâm Uyển Ương đặt vạc đồng xuống đất, chẳng mấy chốc bắt đầu ầm ầm rung chuyển, từ trong vạc đồng bay bảy tám hồn phách.
Những hồn phách quanh năm suốt tháng cầm tù trong chiếc vạc, thoạt suy yếu.
Lâm Uyển Ương cúi đầu niệm thanh tâm chú, những khuôn mặt vốn dĩ hung ác hoặc là mê mang dần dần trở nên thanh tỉnh hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-121.html.]
Trong đó một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, bước lên cung kính cúi xuống: “Cảm ơn ân nhân.”
Tư thái của thị trông dịu dàng khéo léo, hẳn lúc còn sống cũng là một tiểu thư khuê tú.
Trên chiếc vạc hạ cấm chế, ngay cả quỷ sai của địa phủ cũng thể cảm ứng , nếu là đối phương, bọn họ còn nhốt đến bao giờ.
Lâm Uyển Ương hỏi: “Tại các ngươi nhốt đây?”
Lúc phụ nữ mới kể cho cô chuyện gì xảy .
Tính thị c.h.ế.t cũng hơn tám mươi năm , khi đó vẫn là thời kỳ dân quốc, nhà chồng của thị mấy đời ăn buôn bán, tổ tiên còn từng quan lớn, coi như là nhà giàu ở địa phương.
Ngoài vợ cả là thị, chồng thị còn cưới một thất, hai vẫn luôn chung sống hòa thuận với , cùng quản lý cái nhà .
Một ngày nọ, chồng thị phát hiện bạn hợp tác ăn bấy lâu nay ý đồ nên rút cổ phần về một .
Đối phương ngoài mặt tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong tối âm thầm cấu kết với một nhóm sơn tặc.
Dưới tình huống bất cứ biện pháp phòng ngừa nào, chỉ một đêm gia hai mươi chín mạng đều trở thành vong hồn lưỡi đao của sơn tặc.
DTV
Người đó chỉ mưu đoạt tài sản của chồng thị, bởi vì am hiểu huyền học, sợ bọn họ hóa thành lệ quỷ tìm về báo thù, cũng sợ bọn họ xuống địa phủ cáo trạng, vì thế dùng hai chiếc vạc để trấn áp bọn họ.
Phía nam vốn là một mảnh đất hoang, ngày dân cư thưa thớt, đó còn chôn sâu, nếu mấy chục năm trường học xây dựng thêm, mảnh đất liệt diện quy hoạch, e là thị vĩnh viễn ngày thoát .
Lâm Uyển Ương hỏi: “Tại ở công trường đột phát bệnh tim mà chết?”
Người phụ nữ khẩy: “Hắn chính là đời của kẻ thủ ác mưu hại cả nhà năm đó, ôm vạc đồng về nhà, đêm đó tướng công và giấc mộng của , khiến đang sống sờ sờ dọa chết. Trượng phu của là sách, sẽ hại vô tội, đàn ông đó lưng gánh mạng , nếu quá nhiều chuyện trái với lương tâm thì cũng đến nỗi hù chết.”
Lâm Uyển Ương gật đầu: “Ân oán của các ngươi, quản, bây giờ đưa ngươi tới địa phủ báo danh, ngươi nguyện ý ? Nếu ngày các ngươi thể thấy ánh sáng mặt trời, chứng tỏ vận của đối phương tận, trong lòng phán quan địa phủ tự tính toán.”
Mười mấy hồn phách mắt lẫn , sôi nổi bái tạ ân nhân.
Lâm Uyển Ương gọi điện thoại cho Tạ Văn Dĩnh, bảo mang kiếm của tới đây, cũng gọi cả Trương Hạo tới luôn, mang vạc đồng về đạo tràng siêu độ.
Cô đạo tràng siêu độ, sư phụ dạy cô độ quỷ như thế nào, khi c.h.ế.t bảy ngày thì quỷ môn sẽ mở .