“Sao như ?”
“Hồ nước ở phía đông trường học hẳn là do con tạo đúng chứ? Bên cạnh hồ là núi hướng về phía mặt trời, núi là dương, nước là âm, ở giữa còn một con đường hướng về phía nam, đây chính là bố cục âm dương bát quái của đạo gia.”
Vẻ mặt của Trần Viễn Châu chút ngưng trọng: “Còn một mặt , cô xem, chúng thể xây tòa nhà ?”
Lâm Uyển Ương : “Có các ông còn đào thứ gì nữa ?”
Trần Viễn Châu ngờ ngay cả cái đối phương cũng đoán , gật đầu, ông vẫn đến chỗ , ngược đối phương nhắc tới .
DTV
Nhóm công nhân đào một cái vạc bằng đồng, đại khái to cỡ hai bàn tay, lúc đó bọn họ còn tưởng là thứ gì hiếm lạ, đầu cơ kiếm lợi nên báo lên , giấu chuyện đó , chuẩn mời kiểm định, đó bán ngoài.
Nếu thật sự là cổ vật thì thể bán giá , bọn họ cũng phát tài luôn.
Không ngờ công nhân mang vạc đồng về nhà lên cơn đau tim và c.h.ế.t ngay ngày hôm đó, chiếc vạc cũng rõ tung tích.
Chuyện lưu truyền trong nhóm công nhân, ai nấy đều sợ hãi, ngờ hôm qua bọn họ đào một cái vạc giống .
Lần ai dám động cái vạc đó nữa, đều sợ hãi.
Người công nhân c.h.ế.t đột ngột đó vốn là một khỏe mạnh, cũng bệnh tật gì, tự dưng c.h.ế.t vì bệnh tim thì quá kỳ quái.
Rất nhiều đồn đãi bên trong cái vạc to cỡ bàn tay đó chứa lệ quỷ, nó tìm c.h.ế.t lấy mạng.
Người phụ trách công trường bèn tìm liên quan kiểm định, đó chỉ cái vạc là đồ vật của thời cận đại, tính là cổ vật gì, còn những chuyện khác thì vì .
Thế mới chiều ngày hôm qua, rơi xuống từ tầng ba, ngã gãy chân và đưa tới bệnh viện.
Hai chuyện liên tiếp xảy , lúc còn ai dám bắt tay nữa, dù so với tiền thì tính mạng càng quan trọng hơn.
Tin tức công trường phong tỏa hề truyền ngoài.
Lâm Uyển Ương nghĩ nghĩ hỏi: “Cái vạc đó ở chỗ nào?”
Trần Viễn Châu : “Ở công trường.”
Suy cho cùng, một loạt chuyện bất thường như , vả chiếc vạc cũng đáng tiền, ai sẽ chê bản sống lâu và ôm nó về nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-118.html.]
Người phụ trách mời hòa thượng tới pháp sự, nhưng lãnh đạo nhà trường cho rằng quá rêu rao, dù thời gian gần đây cũng xảy quá nhiều chuyện rối ren, thể sẽ dẫn đến khủng hoảng, nếu chụp ảnh đăng lên mạng sẽ càng dẫn phát dư luận phê phán.
Trong học kỳ , trường học bốn mất tích.
Trước khi mất tích hề bất cứ dấu hiệu báo nào, cảnh sát cũng tìm manh mối.
Trần Viễn Châu do dự, và ông chợt nghĩ đến Lâm Uyển Ương, khéo đối phương chính là sinh viên của trường đại học Minh Nam.
Ông bàn bạc với Hà Tư, cho nên khi buổi giảng kết thúc, cô liền mời tới đây.
Lâm Uyển Ương cúi đầu đồng hồ đeo tay, một giờ bốn mươi .
Hai giờ chiều nay cô còn tiết thể dục.
“Lát nữa còn tiết, bằng sáu giờ hơn qua đó?”
Hà Tư : “Cái đó, sáu giờ hơn thì trời cũng tối , em sợ, nhưng phụ trách công trường sẽ sợ, thể sớm hơn chút ? Có tiết thì chúng xin nghỉ?”
Lâm Uyển Ương chỉ đợi mỗi câu đó, cô thích học thể dục!
Cực kỳ ngớ ngẩn, giờ thể dục ở trường đang dạy khiêu vũ.
Tuần cô mấy giẫm tuột giày của nam sinh nhảy cặp với .
Sau khi hết tiết, đối phương còn đáng thương hề hề xắn ống quần lên, để lộ cổ chân giày của cô đạp cho ửng đỏ.
Lâm Uyển Ương thấy thế cũng áy náy, buông tha cho cô, cũng buông tha cho bạn học nam đáng thương đó.
“Có thể xin nghỉ, nhưng như thì tiến độ của em sẽ chậm , rớt môn thì ?” Lâm Uyển Ương thở dài một , hai với ánh mắt khó xử mong đợi.
Hà Tư, Trần Viễn Châu: “...”
Đây là đang ám thị bọn họ cái gì ?
Trần Viễn Châu khẽ ho khan một tiếng, chỗ khác.
Hà Tư : “Chuyện ... là nguyên nhân chủ quan, trong những tình huống đặc thù thì cách xử lý cũng khác, em cứ yên tâm, sẽ rớt môn .”
Lâm Uyển Ương lấy đảm bảo, lập tức rộ lên, vỗ n.g.ự.c : “Thầy yên tâm, chuyện em lo.”