“Xin chào, giáo sư Hà tìm em, bây giờ thầy đang ở văn phòng.” Một trong đó .
“ , sẽ ngay.” Lâm Uyển Ương sang bảo ba cô bạn cùng phòng về , còn thì xem tình hình.
Cô từng danh của giáo sư Hà đó, chuyện ở bệnh viện , là giáo viên của mấy sinh viên đó.
Mới nãy đối phương còn bục giảng bài, là đầu tiên thấy thật.
Thoạt là một hòa ái dễ gần, đường mép tóc trông đặc biệt.
Tuy trong lòng mấy cô bạn cùng phòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng bọn họ vẫn gật đầu rời .
Hôm nay, chủ nhiệm lớp cũng đến giảng, vặn bắt gặp một màn , bà yên tâm về sinh viên của , quyết định theo xem.
Giáo sư Hà là bác sĩ khoa tâm thần nổi tiếng quốc, lẽ là bác sĩ chủ trị của Lâm Uyển Ương, bằng cũng sẽ cấp giấy nghỉ phép cho cô .
Đã nghiêm trọng đến mức nhất định gọi tới gặp ngay cả khi đang ở trong trường ?
Nghĩ đến đối phương chỉ là một cô gái còn trẻ, chủ nhiệm lớp bỗng thấy chua xót.
Mấy ngày nay Lâm Uyển Ương vẫn luôn tỏ là , bà thấy hết, trong lòng càng thêm thoải mái.
Thật là một cô gái kiên cường!
Lâm Uyển Ương đẩy cửa bước , trong văn phòng của nhà thi đấu ngoài giáo sư Hà còn một mà cô quen.
“Trần , ông ở đây?”
Người chính là ủy thác đợt , Trần Viễn Châu.
Lâm Uyển Ương chợt nghĩ, vốn dĩ đối phương tìm là do giáo sư Hà giới thiệu, hai là bạn bè, ở cùng một chỗ cũng bình thường.
Trần Viễn Châu mỉm : “Bạn học Lâm, chúng gặp , thoạt tinh thần của cô vẫn phấn chấn như .”
Lâm Uyển Ương xong ha hả, ông cũng như , thể thoạt nhẹ nhàng!
DTV
Hà Tư khá là kinh ngạc: “Thư ký Trần, ông phận của cho em ?”
“Đây là gặp gỡ riêng, cũng gặp trong trường.” Trần Viễn Châu về phía Lâm Uyển Ương, chính thức tự giới thiệu bản : “Cô tên của ? là thư ký Đoàn ủy của ngôi trường .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-117.html.]
Thư ký Đoàn ủy của trường đại học trọng điểm tương đương với cán bộ cấp sở.
Đại học Minh Nam là đơn vị xây dựng trọng điểm của quốc gia, Trần Viễn Châu còn là điều tới từ cao tầng, quyền hạn lớn.
Lâm Uyển Ương: “Chào thư ký Trần.”
Thật sự từng qua, ngay cả Diêu Mộ cũng , càng huống chi là cô.
Trần Viễn Châu : “Rất , sinh viên trường nhiều tài nghệ.”
Hà Tư thoáng sửng sốt, bắt quỷ cũng tính là tài nghệ ?
Ài, thư ký thì là .
“Lần gọi cô tới đây là vì một chuyện nhờ cô xem thử thể giúp .” Trần Viễn Châu trực tiếp thẳng vấn đề, mục đích của .
Lâm Uyển Ương hỏi: “Là mấy tin đồn mất tích dạo gần đây hả?”
Hà Tư : “Chuyện học sinh mất tích, chúng vẫn đang điều tra, tạm thời tình huống vẫn rõ, là một chuyện khác.”
Hiệu trưởng nghỉ hưu của đại học Minh Nam từng , trường học tuyệt đối xây dựng tòa nhà nào cao hơn mười lăm tầng, nếu sẽ trấn áp nổi.
Trần Viễn Châu vốn tin chuyện , với tư cách là một cán bộ, nên mê tín dị đoan, mãi đến khi gặp chuyện , ông mới đổi.
Tuy rằng hiểu nhưng đối với một chuyện vẫn sinh lòng kính sợ.
Mười mấy năm , khi đại học Minh Nam đang xây một tòa nhà thì đào bảy bộ quần áo dính máu, và thời điểm đó còn c.h.ế.t mấy công nhân.
Người phụ trách thấy đúng, lập tức mời một đạo sĩ cực kỳ lợi hại đến xem.
Sau khi xem xét xong, đạo sĩ rằng nơi là chỗ ở của tà sát, đó ông thiết lập một bố cục phong thủy để trấn áp.
Đạo sĩ còn dặn dò, vì nơi học sinh nhiều nên dương khí dồi dào, bình thường sẽ xảy chuyện gì.
tuyệt đối xây tòa nhà nào vượt quá mười lăm tầng, như sẽ phá hủy bố cục phong thủy, khả năng sẽ xảy chuyện.
Tình cờ là năm nay trường học dự định xây thêm, chung cư dành cho học sinh sinh viên trù tính sẽ xây mười bảy tầng.
Lâm Uyển Ương xong, suy nghĩ mấy giây : “Đã cao thủ lập dựng cục phong thủy, vị đó coi như hết lòng hết , lúc đầu cũng nghi ngờ.”
Tạ Văn Dĩnh và Hà Tư sang .