Lâm Uyển Ương với vẻ thờ ơ: “Tứ trụ bát mệnh thuần âm, từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, dựa thuốc để duy trì mạng sống. Đây chính là mệnh cách cực kỳ hiếm khó tìm, chủ nhân của ngươi luyện hóa chín mươi chín đứa nhỏ thành lệ quỷ, đó cho em trai của ngươi ăn, luyện hóa nó thành một quỷ linh càng lợi hại hơn và theo sai khiến của . Một khi luyện thành quỷ linh, vì gia tăng oán khí linh lực, sẽ ngày ngày tra tấn linh hồn của thằng bé.”
“Không khả năng... rõ ràng chủ nhân đồng ý với .”
Rốt cuộc cô bé cũng là một tâm địa ác độc, dáng vẻ còn đến mười một mười hai tuổi, chỉ là chịu nổi ngày đêm tra tấn, kẻ lấy hồn phách của em trai uy h.i.ế.p nên mới như .
Sau khi bản vô vọng với đầu thai, hại nhiều tính mệnh như , cô bé nhất thời đau khổ khôn nguôi.
Dáng vẻ của em trai cũng chỉ tầm sáu bảy tuổi, lẽ là vì từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh nên tâm trí càng non nớt hơn chút.
Hai chị em ôm chầm lấy thành một đoàn.
Tiếng lúc còn chói tai như nữa, ngược đượm chút đau thương.
Cô bé ngừng , ngẩng đầu lên sợ sệt : “Nơi chủ nhân hạ cấm chế, ngoài , những đứa nhỏ khác thể rời . Chị ơi, em sai , chị g.i.ế.c em , đó để bọn chúng đầu thai, tha cho em trai của em.”
Lâm Uyển Ương : “Ta sẽ đưa các ngươi , xếp hàng sớm đầu thai sớm, về phần những sai lầm mà ngươi phạm , tự nhiên sẽ quỷ sai ở địa phủ tìm ngươi tính toán.”
Cô bé gật đầu, đến lúc , nó cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Hài cốt của tụi em ở chỗ , của em trai thì ở trong tay , lấy hài cốt thì em thể đầu thai, chị ơi, chị... thể giúp em trai của em .”
Lâm Uyển Ương : “Ta cũng tính tha cho gã tà đạo đó, thôi, đồng ý với ngươi.”
Tạ Văn Dĩnh lấy mấy lá bùa độ linh đốt, đó bắt đầu đạo tràng siêu độ.
Cậu bé ôm chặt chị gái: “Chị ơi, đừng , đừng mà.”
Cô bé em trai một cái : “Mấy đứa nhỏ đó đều do chị dẫn về, chị cũng là chị của tụi nó, đáp ứng sẽ mãi mãi ở bên cạnh tụi nó, Tiểu Thời, em ngoan ngoãn lời.”
Mấy đứa nhỏ ở đằng xa đều chậm rãi vẫy tay với cô bé.
Đây đều là những đứa trẻ ngày thường thiếu thốn tình thương của gia đình nên hồn phách mới theo cô bé về đây.
DTV
Nếu vứt bỏ hết thị phi đúng sai thì trong mắt những đứa trẻ đó, chị gái dắt về đây tuân thủ hứa hẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-112.html.]
Ngày nào cũng ở bên cạnh bầu bạn với tụi nó.
Sau khi Tạ Văn Dĩnh xong đạo tràng siêu độ, linh hồn kẹt trong kho hàng đều hết .
Chỉ còn Nhiên Nhiên và Tiểu Thời vẫn đang hu hu.
Cả đám khỏi kho hàng, lên đường cái, tiên lái xe đến nhà của ủy thác.
Nhiên Nhiên và Tiểu Thời đều thực thể, trong xe nhiều thể chen chúc thêm, vì thế sắp xếp cho hai đứa nó nóc xe.
Dù bình thường cũng thể thấy tụi nó.
Diêu Mộ thể thấy, hai cặp chân con nít đang rủ xuống tấm kính chắn gió của xe ô tô, trong lòng cứ thấy quái quái.
“Cậu thấy chút đáng sợ ?”
Tạ Văn Dĩnh liếc bên cạnh một cái, trầm giọng : “Đã nhiều như mà vẫn quen ?”
Diêu Mộ cất cao giọng: “Cái thể quen ... Chúng khác , với mấy con quỷ đó cùng lắm xem như quan hệ đối thủ, nhưng thì hạ xuống một cấp, trong mắt bọn nó là đồ ăn đó! Lúc nào bọn nó cũng ăn .”
Tạ Văn Dĩnh: “...”
Diêu Mộ thở dài: “Cậu , lúc nãy khi kéo Nhiên Nhiên về, nó cứ liên tục l.i.ế.m tay , trời ạ, quá lưu manh!”
Nếu thật sự một ngày quen với loại thiết lập “đồ ăn” , như mới đáng sợ đấy!
Tạ Văn Dĩnh: “...”
Cậu bỗng nhiên cảm thấy đối phương cũng lý, tự dưng sinh đồng tình là thế nào.
Lâm Uyển Ương dẫn Hầu Nhiên về đến nhà, một hồn của bé nhập cơ thể.
Tiêu Thiến gấp gáp hỏi: “Nhiên Nhiên nhà chứ?”
Lâm Uyển Ương gật đầu đáp: “Hẳn là sắp tỉnh đấy, một tháng tới điều dưỡng thể cho , chị nên ở bên cạnh đứa nhỏ nhiều hơn.”
Hai vợ chồng vội vã gật đầu, xảy loại chuyện như cũng coi như gõ lên một hồi chuông cảnh tỉnh hai .