Lâm Uyển Ương : “Mọi cần lo lắng, sẽ cố gắng hết sức tìm hồn của thằng bé về, trong nhà đồ chơi hoặc là thứ gì mà cu yêu thích ? cần dùng đến.”
Tiêu Thiến gật đầu, lau nước mắt, cúi đầu nghiêm túc nghĩ xem con trai thích thứ gì. Bấy giờ cô mới bàng hoàng nhận , bởi vì thời gian bên con quá ít nên hiểu về thằng bé quá ít, trong lòng tức khắc cảm thấy chua xót.
Bà nội của đứa bé vội : “Có một cái gối ôm, Nhiên Nhiên ôm ngủ từ nhỏ tới lớn, mới giặt hôm qua, ?”
Lâm Uyển Ương gật đầu, bà liền lấy gối .
Đây là một chiếc gối ôm bé bọt biển cực lớn, Lâm Uyển Ương một cái phân phó Diêu Mộ ở bên cạnh: “Cầm lấy.”
Diêu Mộ cực kỳ tự nhiên nhận lấy, mấy giây , bỗng nhận thích hợp.
“ ôm ? Hình như cho lắm, đàn ông đàn ang ai ôm thứ .”
Lâm Uyển Ương : “Cũng , thông cảm cho . Hay là ôm gối, xông lên .”
“ cực kỳ thích bé bọt biển, dù là ai cũng thể cướp thứ khỏi tay ! Món đồ đáng yêu như , thật mua một cái về ôm, thích lắm luôn!” Diêu Mộ .
Trương Hạo: “...”
Diêu tiểu ca vẫn như một.
Lâm Uyển Ương thắp một ngọn đèn ở đầu giường của đứa nhỏ, để cha một trong hai cầm, đồng thời dặn dò khi tuyệt đối để đèn tắt.
Chiếc đèn thể soi đường cho hồn phách trở về.
Hai vợ chồng cam đoan nhất định sẽ theo lời cô, tối hôm nay ngủ, sẽ luôn trông coi ngọn đèn.
Lâm Uyển Ương sắp xếp xong xuôi đấy dẫn Diêu Mộ ngoài.
DTV
Diêu Mộ vùi cằm gối ôm bé bọt biển, mở miệng hỏi: “Chuyện nghiêm trọng ? Cô cho , để còn chuẩn tinh thần.”
Lâm Uyển Ương , đây chỉ là chuyện nhỏ, cứ yên tâm, chuyện gì .
Diêu Mộ cảm thấy lời của đối phương đáng tin, nghĩ, dù đến cũng đến , hỏi thêm cũng đổi cái gì, chỉ càng tăng thêm phiền não mà thôi.
Tạ Văn Dĩnh và Bảo Tâm cũng xuống núi , vẫn là bốn cùng hành động.
Lúc , sắc trời tối mịt.
Mấy năm , phân xưởng sản xuất lốp xe vì ăn nên phá sản, nơi vốn cách xa thành phố, dân cư xung quanh nhiều, chín giờ tối đường càng ít .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-108.html.]
Diêu Mộ thấy phía nên lái xe chậm : “Muộn như còn quét đường ? Trông giống công nhân vệ sinh nha.”
Lâm Uyển Ương một cái : “Quét đêm đấy, nghiêm túc lái xe , đừng để ý.”
Diêu Mộ hỏi: “Đó là gì? Quét tước ban đêm ?”
“Vào ngày đầu thất (/) của chết, sẽ quét tước dọc theo con đường đưa linh cửu đến nơi an táng, cái gọi là quét đêm. Sau nếu thấy thì cứ vờ như hiểu, ngày đầu thất là ngày hồn về, cũng là ngày cuối cùng c.h.ế.t nán dương gian.”
(/) đầu thất (头七): là một tập tục mai táng của Trung Quốc. Tập quán nhận định “đầu thất” là ngày thứ bảy khi một c.h.ế.t , cho rằng hồn phách của c.h.ế.t sẽ về nhà ngày “đầu thất”, nhà cần chuẩn một bữa cơm khi c.h.ế.t trở về, đó cần tránh , cách nhất là ngủ, ngủ cũng trốn trong chăn, nếu để hồn phách của c.h.ế.t thấy nhà thì sẽ khiến c.h.ế.t nhớ nhung, ảnh hưởng đến việc đầu thai chuyển thế.
Diêu Mộ bỗng nhiên hét lên mà hề báo , đó lập tức đầu .
Mấy quét đêm nháy mắt dừng động tác, mặt mũi u ám về phía lái xe.
Diêu Mộ bình phục tâm trạng : “Mới nãy thấy một đàn ông bò nhóm đó, nhưng chân cũng bóng, còn với ...”
Lâm Uyển Ương: “Đã bảo đừng mà, nếu rải tro bếp đằng nhóm đang quét đêm thì thể thấy dấu chân của chết, nhưng lợi hại, thể thấy hình ảnh 3D chỉ bằng mắt thường.”
Diêu Mộ: “...”
Anh thể cự tuyệt kỹ năng ?
Tạ Văn Dĩnh bên cạnh với ánh mắt như đứa ngốc.
Đôi lúc cũng bối rối, rốt cuộc lá gan của bạn là to là nhỏ.
Xe dừng .
Vốn dĩ thể lái thẳng đến phân xưởng sản xuất lốp xe, nhưng tạp vật và gỗ chắn ngang lối mặt, bọn họ chỉ thể xuống xe bộ qua đó.
Song cả nhóm thể thấy hình dáng đại khái của phân xưởng sản xuất lốp xe trong bóng đêm, ước chừng đầy một ki-lô-mét nữa là tới, cũng mất bao nhiêu thời gian.
Lâm Uyển Ương tuốt ở đằng , Tạ Văn Dĩnh cùng bọc hậu.
Diêu Mộ một tay ôm bé bọt biển, một tay dắt theo Bảo Tâm ở giữa.
“Bảo Tâm cần sợ, nắm tay .”
Bảo Tâm nghĩ một chốc : “ sợ, mấy thứ đó hại , lòng bàn tay của thật nóng.”
Diêu Mộ thoáng chốc sửng sốt: “Vậy cũng nên nắm tay a, chúng là một team.”
Tạ Văn Dĩnh: “...”
Tên ngốc .