Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê - Chương 314: Nhà họ Mộ đã đặc biệt "chiếu cố"
Cập nhật lúc: 2025-10-11 09:12:32
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người mặt còn vẻ kiêu ngạo, hùng hổ của Lâm Giai Vi.
Vẻ mặt uể oải, khuôn mặt gầy gò vàng vọt, giống như một đóa sen khô héo, đang vật lộn bên bờ vực của sự tàn lụi.
Tinh Thần thực sự dám tin, đây là Lâm Giai Vi.
Là Lâm Giai Vi hãm hại cô đến c.h.ế.t, cướp tất cả của cô ở kiếp !
Nhìn thấy Lâm Giai Vi t.h.ả.m hại như , cô đáng lẽ hả hê.
Phải là siêu cấp hả hê mới đúng.
Thế nhưng, trong lòng một cảm giác khó tả.
Lâm Giai Vi nên như thế , cô là một kẻ cao ngạo ai bì nổi, là kẻ hao tổn tâm cơ để nghiền nát, dẫm đạp cô xuống. Dù tù, cũng cam chịu thua kém, lúc nào cũng sẵn sàng gỡ gạc để đấu với Tinh Thần một trận sống mái.
Cô , nên bộ dạng suy sụp như thế .
Một Lâm Giai Vi như khiến Tinh Thần bất kỳ cảm giác chiến thắng nào, ham thắng thua.
Cảm giác , giống như cô đang bắt nạt một kẻ yếu hề sức phản kháng.
Tinh Thần là ỷ mạnh h.i.ế.p yếu.
Lâm Giai Vi hiện tại, khiến cô khó chịu.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Yếu, quá yếu.
Không bất kỳ ham đè bẹp nào.
Lâm Giai Vi ở một góc bàn, xuống, đôi mắt trống rỗng Tinh Thần.
Trong mắt cô , chỉ còn sự trống rỗng và c.h.ế.t lặng.
Tinh Thần bất giác , về phía Lục An Ninh.
An Ninh hai mắt rời khỏi Lâm Giai Vi, đang trầm tư điều gì đó.
Ngay cả An Ninh cũng nhận Lâm Giai Vi điều .
Lâm Giai Vi co hai tay trong tay áo khoác, lẽ quá lâu nên cô xuống.
Sau khi xuống, cô cúi đầu mặt bàn, dám thẳng Tinh Thần, đang tỏa khí chất mạnh mẽ.
“Cô nên hận .” Tinh Thần lạnh lùng : “Theo lý mà , cô hận đến thấu xương.”
Tinh Thần thấy sự căm hận trong mắt cô .
Một chút cũng .
Lâm Giai Vi từ từ ngẩng đầu, đôi mắt từ mái tóc rối bời, dè dặt liếc Tinh Thần.
Tinh Thần gõ lên bàn, giọng điệu nghiêm túc : “Nói chuyện , Lâm Giai Vi, cô là thế nào rõ, cần giả vờ mặt .”
Tinh Thần đột nhiên cao giọng, Lâm Giai Vi tinh thần căng thẳng, đầu mới ngẩng lên một chút, ngay lập tức cúi gằm xuống.
Ngón tay run rẩy.
Cô sợ hãi.
Tinh Thần nheo mắt về phía cô .
Lâm Giai Vi nay từng như . Một tháng tù, thể đổi con cô ?
Không thể nào!
“Ngẩng đầu lên.”
Lâm Giai Vi rụt cổ , tình nguyện Tinh Thần, nhưng áp lực của cô ép buộc, vẫn cẩn thận ngẩng đầu.
Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Tinh Thần, cô vội vàng cúi đầu.
Lần , đầu cúi còn thấp hơn.
Tinh Thần dậy, về phía đối diện bàn.
Đến gần , cô mới phát hiện cơ thể Lâm Giai Vi vẫn luôn run rẩy, chiếc áo khoác run còn lợi hại hơn, hai tay giấu trong tay áo rộng đang nắm chặt .
Cô đang sợ hãi, cả chìm trong nỗi sợ hãi tột độ, là sợ Tinh Thần, là bắt nạt tàn nhẫn trong tù.
Cả tinh thần đều định.
Tinh Thần vòng quanh cô một vòng, cẩn thận quan sát từng chi tiết, một chỗ nào cơ thể cô run, đặc biệt là ở vai là rõ ràng nhất.
Sợ cái gì?
Ở trong tù , Tinh Thần còn thể hại cô ?
Tinh Thần dùng ngón tay vén mớ tóc rối bù của cô lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mo-thieu-tram-ty-cuong-the/chuong-314-nha-ho-mo-da-dac-biet-chieu-co.html.]
Cô lùi ngoài, kéo dãn cách, giật lọn tóc ngắn tay Tinh Thần.
Sợi tóc mảnh vàng, đuôi tóc còn dấu hiệu chẻ ngọn rõ ràng, đây là biểu hiện của suy dinh dưỡng nghiêm trọng.
Điều kiện nhà tù tệ đến , cũng thể nào đến mức đủ ăn.
Tinh Thần về phía An Ninh.
An Ninh dậy, “Đi thôi, ngoài .”
Tinh Thần gật đầu, khi ngoài, cô vén những sợi tóc che mặt Lâm Giai Vi .
Gò má cô ngoài việc gầy , ngũ quan vẫn , đúng là Lâm Giai Vi.
Lâm Giai Vi cúi mắt xuống đất, dám đối mặt với cô.
Tinh Thần nhếch môi cợt, buông tay , xoay về phía cửa.
An Ninh đợi ở cửa.
Ra khỏi phòng thăm hỏi, Giang Cạnh đang đợi ở ngoài.
Tinh Thần với : “Lâm Giai Vi suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cần bồi bổ, hơn nữa tinh thần cô vấn đề, đề nghị cho khám khoa tâm thần.”
Giang Cạnh: “Lâm Giai Vi thù với cô Tống ? Cô đối với đối thủ nhân từ như …”
Tinh Thần khẽ , gì.
An Ninh : “Cứ theo lời cô , vấn đề tinh thần của cô nghiêm trọng, cần điều trị kịp thời.”
“, lỡ như kết quả giám định cho thấy tinh thần thật sự vấn đề, sẽ giảm án.”
Tinh Thần đầu , bóng lưng gầy gò, nhướng mày : “Giảm án ? Vậy thì thả .”
“Cô Tống, cô thật sự ngại ?”
“Cô như , sắp thành kẻ ngốc , còn so đo với cô gì?”
“Nếu cô , sẽ sắp xếp ngay, xin chờ một lát.”
Giang Cạnh rời .
Một nữ quản giáo ở cửa, với bên trong: “Lâm Giai Vi, cô thể ngoài .”
Người ghế dậy, vẫn nhúc nhích.
Nữ quản giáo cao giọng gọi: “Lâm Giai Vi.”
Lâm Giai Vi lúc mới dậy, ánh mắt vô hồn, tinh thần hoảng hốt khỏi phòng, đầu cúi thấp, chậm.
Khi ngang qua Tinh Thần, cô như sợ hãi, liền nép sát An Ninh.
Nữ quản giáo thấy cô lề mề, liền còng tay cô , trực tiếp kéo .
Mặc dù kéo, nhưng bước chân cô vẫn loạng choạng, ba bước ngã sõng soài, suýt nữa kéo theo cả nữ quản giáo.
Nữ quản giáo tức giận kéo cô dậy, mắng vài câu.
Cho đến khi cô biến mất ở cuối hành lang, An Ninh mới : “Không là vấn đề về tinh thần, đây là vấn đề về trí thông minh . Lẽ nào là bắt nạt trong tù đến ngớ ngẩn , nhà họ Mộ đặc biệt ‘chiếu cố’ ?”
Tinh Thần nhạt, “Có lẽ, cũng chừng.”
“Lâm Giai Vi , coi như là phế . Nếu cô cứ mãi trong tình trạng , căn bản cần tốn công tốn sức để đối phó. Thật đáng tiếc, tớ còn định đợi cô tù, tìm cô tính sổ từng món một, ngờ mới một tháng mà thành thế .”
Tinh Thần : “An Ninh, giọng điệu của , vẻ thất vọng?”
“Không, thất vọng.”
An Ninh xong, cả hai đều ăn ý , lời, nhưng đối phương gì.
Hai hợp tác lâu, nhưng cực kỳ ăn ý.
An Ninh : “Cậu gì?”
Tinh Thần khoanh tay ngực, dựa tường : “Người giống Lâm Giai Vi.”
“Ồ?”
“Lâm Giai Vi mà tớ là kẻ nhát gan yếu đuối. Người tuy ngoại hình giống Lâm Giai Vi, nhưng ngoại hình thể đổi, còn khí chất trong xương cốt thì thể đổi .”
“Lâm Giai Vi từ nhỏ sống trong nhung lụa, Phương Văn Huệ còn hết lòng bồi dưỡng cô , chứ là một nhát gan sợ sệt, ánh mắt vô hồn như .”
“Đệ nhất danh viện Đế Đô, thể chịu nổi một tình huống như gặp tớ chứ. Cô đáng lẽ kịch liệt tranh cãi với tớ, điên cuồng buông lời cay độc, đó mới là Lâm Giai Vi.”
“Chứ là phụ nữ yếu đuối run rẩy, ánh mắt vô tiêu cự, ngay cả tớ cũng dám .”
An Ninh hỏi: “Cậu vẻ thật sự đáng tiếc?”
“Không, tớ tiếc nuối, ngược tớ phấn khích. Chỉ cần Lâm Giai Vi ở bên ngoài, thì khi tìm cô , sẽ nhiều gian để thao túng. Ở trong tù mới là sự bảo vệ nhất cho cô .”
“Cậu nghĩ, nếu cô ở trong tù, thì sẽ xuất hiện ở ?”