MỘ CỦA CÔNG CHÚA - Chap 3

Cập nhật lúc: 2025-09-20 02:04:29
Lượt xem: 338

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thông thường, dù hồn phách ở xa, mộc bài cũng thể cảm nhận phương hướng đại khái, nhưng , chẳng gì cả.

Cứ như linh hồn vị công chúa vương vấn, mà là tan biến, hoặc thứ gì đó gông cùm một cách vững chắc…

Càng thử nhiều, chỉ thấy thần thức trống rỗng hơn, cùng với những cơn tim đập dồn dập rõ nguyên nhân.

Đến thứ ba thất bại, mộc bài trong tay đột nhiên run lên bần bật, một luồng khí lạnh buốt sắc nhọn bất ngờ phản đòn. Ta rụt tay , đầu ngón tay tê cứng.

Đó là một oán niệm cực sâu phong tỏa cưỡng chế.

Ngoài cửa sổ, tiếng mèo rống đột nhiên trở nên thảm thiết và dồn dập, như để hưởng ứng điều gì.

Ta chằm chằm màn đêm ngoài cửa sổ, trong lòng hiểu rõ. Lời trong cung hề vẹn.

Ngày hôm , đến phía Tây thành.

Một lăng viên mới xây dựng đang thi công tại đây. Thợ thủ công bận rộn, binh lính tuần tra, quy mô lớn. Trên bia đá bằng bạch ngọc, hai chữ “Vĩnh Ninh” khắc rõ ràng.

Đây chính là lăng mộ công chúa.

Tên quan coi giữ lăng mặt mày kiêu căng: “Theo lệnh xây dựng, phận sự phép đến gần!”

Ta lấy lệnh bài ban trong cung . Ánh mắt tên quan lóe lên, do dự một lát cũng lùi . Hắn chỉ lẩm bẩm: “Đại sư cần gì đến xem? Ngọc thể công chúa an nghỉ, vài ngày nữa sẽ phong mộ …”

Lăng tẩm xây xong, nhưng phòng mộ chính đắp đất và phong đỉnh, chỉ để một con hành lang hẹp dẫn xuống, tỏa mùi hỗn hợp của đá mới xây và đất.

Ta kiên quyết xuống. Tên quan đành xách đèn dẫn đường.

Càng xuống, cái mùi tanh như mùi sắt vương vấn khắp kinh thành càng rõ ràng.

Bước chân tên quan dừng ở cửa phòng mộ, giọng căng thẳng: “Ở, ở bên trong, tiểu nhân… tiểu nhân đợi ở ngoài.”

Ta nhận lấy ngọn đèn lồng lung lay trong tay , bước .

Phòng mộ rộng rãi, phù hợp với quy chế của công chúa. Tranh bích họa tươi sáng, đồ tùy táng tráng lệ. Ở trung tâm là một chiếc quan tài bằng gỗ Kim Tơ Nam khổng lồ, nắp quan tài đậy kín .

Ánh sáng từ ngọn đèn lồng hạn, chỉ đủ để soi sáng chiếc quan tài.

Ta đưa tay, đặt lên nắp quan tài nặng nề và lạnh lẽo, dùng sức đẩy.

Gỗ Nam ma sát , phát tiếng “kẽo kẹt”, vang vọng trong căn phòng mộ kín mít.

Ánh đèn lùa trong quan tài. Vĩnh Ninh công chúa yên lặng đó, mặc y phục lộng lẫy.

Nàng nhắm nghiền hai mắt, hàng mi dài đổ bóng mờ nhạt xuống mắt, đôi môi mím thành một đường thẳng tái nhợt, hai tay chắp ở bụng, tư thế vô cùng an tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mo-cua-cong-chua/chap-3.html.]

Không đúng! Tư thế mười ngón tay của Vĩnh Ninh công chúa phơi bày một sự thật kinh hoàng.

Trạm Én Đêm

Móng tay nàng đều lật ngược, nứt toác. Trong kẽ ngón tay dính đầy mùn gỗ vàng óng và những vết m.á.u khô, tạo thành một sự tương phản ghê rợn với làn da trắng bệch.

Những vết cào trong quan tài cũng với rằng, đây tuyệt đối là dáng vẻ một cái c.h.ế.t bình thường.

Ta di chuyển ngọn đèn lồng xuống , soi sáng phần giữa cơ thể nàng. Trước ngực, ở vị trí trái tim, dấu vết cào xé rõ ràng.

Ta nhẹ nhàng vén tấm áo lên. Ngay lồng n.g.ự.c trái, một vết khâu rùng rợn hiện . Nơi trái tim của Vĩnh Ninh công chúa khâu bằng một loại chỉ màu vàng sẫm, chắc chắn. Mũi kim khâu dày đặc, ngoằn ngoèo, toát lên sự thô bạo và vội vã. Nó giống như một con rết xí, hung ác, đang bám chặt lấy lồng n.g.ự.c nàng…

5.

Đêm đó, khi trở về từ lăng mộ công chúa, tự nhốt trong phòng, cố gắng gỡ rối những bí ẩn .

Bắc Địch, cái c.h.ế.t của công chúa, oán khí, Yêu miêu… Giữa chúng rốt cuộc mối liên hệ gì? Công chúa gặp điều gì ở Bắc Địch? Hoàng thượng liệu rằng t.h.i t.h.ể công chúa bất thường?

Ngoài cửa sổ, gió thổi càng lúc càng mạnh, khiến song cửa kêu kẽo kẹt.

Xào xạc… sột soạt… giống như vô bàn chân mềm mại đang giẫm lên cỏ khô và lá rụng trong sân.

Tiếng động càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng nhiều, từ bốn phương tám hướng kéo đến.

Ta bỗng mở mắt, dậy đẩy cửa phòng.

Trong sân, tường rào, mái nhà, thậm chí trong mỗi tấc bóng tối mà thể thấy, đều chật ních những đốm sáng màu lục.

Hàng trăm hàng nghìn con mèo, lặng lẽ vây kín tư trạch của . Chúng im lìm, chỉ xổm một chỗ, về phía .

Gió lặng, đàn mèo khẽ động, tách một lối hẹp.

Một con mèo trắng chậm rãi bước lên, ở chính giữa sân.

Nó ngước đầu, đôi mắt biếc lấp lánh trong bóng tối đến rợn , phát một âm thanh: “Công chúa bệnh mà chết, mà là chôn sống…”

Một luồng khí lạnh tự chân trào lên, lan khắp . Chôn sống! Dù lờ mờ đoán , nhưng khi thẳng thừng điều từ một cách thức kỳ lạ như , tâm thần khỏi chấn động mạnh.

Tiếng mèo dịu dàng như một tiếng thở dài, rõ ràng là giọng của một thiếu nữ.

Ta trấn tĩnh , hỏi: “Ngươi là Vĩnh Ninh công chúa?”

Mèo trắng khẽ gật đầu: “Là , cũng . Ta chỉ là một phần của nàng, là chấp niệm và nỗi đau sâu thẳm nhất của nàng.”

“Hồn phách của công chúa ở ? Vì trở về Âm phủ?”

Ánh mắt mèo trắng lóe lên đau khổ: “Ta thể rời , cũng thể về. Hồn phách của giam giữ, nhốt hoang nguyên Bắc Địch.”

“Đã xảy chuyện gì? Người c.h.ế.t như thế nào?”

Loading...