MINH NGUYỆT CHIẾU TA - 89.2
Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:57:22
Lượt xem: 388
Hắn nhẹ nhàng bóp cằm nàng, cố gắng lau sạch nước cam còn dính trên đó, nhưng Giang Nguyệt lại quay mặt đi, không chịu nhìn hắn. Nhiếp Chiếu nhíu mày: “Nàng quay lại đây, để ta lau sạch cằm cho.”
Giang Nguyệt lúc này mới miễn cưỡng, từ từ quay đầu lại, nhưng mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ nhìn xuống dưới, móng tay cào cào lên chăn.
Tất cả nỗi bực dọc của Nhiếp Chiếu tích lũy cả buổi tối lúc này tan biến, hắn thậm chí còn cảm thấy buồn cười. Không ngờ nàng vẫn còn ngại ngùng, cứ tưởng đang cố giả vờ xấu hổ, hóa ra là nàng thực sự đang ngại.
Nhiếp Chiếu nảy ra ý định trêu đùa, hắn nâng cằm nàng lên, tiến sát lại gần, dừng cách mặt nàng chỉ hai tấc: “Vậy nàng nhìn ta xem, mặt ta có dính gì không?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Giang Nguyệt lắc đầu như điên: “Không không không, tam ca, muộn rồi, chúng ta nên ngủ thôi, ta buồn ngủ rồi.”
“Thật sao? Nhưng nàng còn chưa nhìn kỹ, làm sao biết mặt ta không dính gì?” Nhiếp Chiếu lại tiến gần hơn, hơi thở phả vào nàng.
Giang Nguyệt chỉ cảm thấy rượu vừa uống lúc nãy bắt đầu phát huy tác dụng, mặt nàng nóng lên, toàn thân bốc cháy. Nàng sợ đến mức gần như muốn khóc, hàng mi của Nhiếp Chiếu gần chạm vào mặt nàng, nàng thậm chí không dám thở, giọng nghẹn ngào nói: “Ta... ta không dám...”
Nàng cảm thấy tam ca mặc đồ đỏ trông như một yêu tinh hút m.á.u người, khiến trái tim nàng loạn nhịp. Nàng không dám nhìn thêm nữa, sợ làm gì đó không hay, mà chân của hắn vẫn còn đang bị thương.
“Có gì mà không dám nhìn? Ngày thường nàng không nhìn ít đâu.” Nhiếp Chiếu cười khẽ, sát vào tai nàng, bàn tay khẽ vuốt dọc theo cổ áo nàng, ngón tay chạm vào chiếc khăn quàng ở cổ, quấn quanh nó từng vòng từng vòng. Mỗi lần ngón tay thô ráp của hắn lướt qua da thịt nàng, người Giang Nguyệt lại khẽ run, một lớp da gà nổi lên khắp cơ thể.
Hương thơm từ người hắn đêm nay đặc biệt nồng, hòa quyện với hương cam ngọt ngào, như muốn nuốt chửng nàng. Nàng chỉ có thể để mặc hắn, theo hắn chìm đắm.
Giang Nguyệt nuốt nước bọt, cảm thấy hơi sợ hãi, vô thức nắm chặt lấy vạt áo của hắn. Nhiếp Chiếu nhận ra hành động nhỏ của nàng, dịu dàng hôn lên mí mắt nàng để an ủi.
Đôi mắt hắn như có một chiếc móc nhỏ, chỉ cần hàng mi khẽ rung, ánh mắt lướt qua đã kéo hồn nàng ra khỏi thân xác. Đôi môi đỏ của hắn nhẹ nhàng áp lên môi nàng.
Nhiếp Chiếu lần này hôn một cách điêu luyện hơn nhiều, nhẹ nhàng cắn mút môi nàng, phát ra những tiếng thở đầy đam mê, làm người nghe mặt đỏ tim đập. Hắn cố tình quyến rũ, muốn kéo nàng chìm vào cơn lốc cảm xúc.
Lần này Giang Nguyệt cũng có thể thở được, càng siết chặt vạt áo của hắn hơn, cảm thấy hôn nhau thực sự là một việc rất thoải mái, như đang nằm trên bãi cỏ vào đêm hè sau khi say nhẹ, đầu óc nửa tỉnh nửa mê, không cần suy nghĩ gì, chỉ cần cảm nhận làn gió đêm mơn man là đủ.
Khi trọng lượng cơ thể đối phương dần dồn xuống vai mình, mọi thứ đã trở nên rõ ràng hơn, trong lòng Giang Nguyệt có một tiếng nói vang lên, nàng giật mình tỉnh lại, đẩy mạnh hắn ra, sau đó mở mắt, thở hổn hển, tay ôm lấy ngực.
Nhiếp Chiếu đang say sưa với nụ hôn, không ngờ bị đẩy mạnh, đầu hắn "cốp" một tiếng đập vào cột giường, hít một hơi lạnh, đôi môi đỏ mọng lúc trước giờ đã mất đi vài phần tươi tắn vì đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-chieu-ta/89-2.html.]
“Giang Hóa Cát!” Đây là lần đầu tiên hắn gọi Giang Nguyệt bằng tên thật, giọng điệu đầy sự bực bội.
Giang Nguyệt vội vàng tiến lên đỡ hắn, lắp bắp giải thích: “Tam ca, chàng không sao chứ? Ta không cố ý, nhưng hai chúng ta thế này không ổn, đại phu đã nói vết thương của chàng chưa lành, cần phải nghỉ ngơi, không thể vận động mạnh, dĩ nhiên cả việc này cũng không được!”
Nàng lại xoa đầu cho Nhiếp Chiếu, thổi thổi: "Chúng ta phải nghe lời đại phu."
"Không ngờ nàng lại quan tâm đến ta như vậy." Hắn nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu có phần chua ngoa. Giang Nguyệt nghe hiểu nhưng làm như không, gật đầu: "Đương nhiên, đương nhiên rồi."
Nàng liền vội vàng kiểm tra cái chân đã được buộc nẹp của Nhiếp Chiếu, hỏi: "Chân không sao chứ? Có đau không?"
Nhiếp Chiếu vội vàng kéo chăn che kín nửa dưới cơ thể, không muốn để nàng xem: "Được rồi, không đau, nếu nàng không muốn thì để sau hẵng nói, là do ta quá nôn nóng."
Vừa rồi đúng là hắn đã quá vội vàng. Bây giờ bình tĩnh lại, nghĩ kỹ thì Giang Nguyệt cũng không có gì sai, nàng chỉ là lo lắng cho sức khỏe của hắn thôi.
Hắn tự kiểm điểm lại rất nhanh, nhưng Giang Nguyệt không kịp hiểu, tưởng rằng hắn vẫn đang chua ngoa trách móc, liền lại gần, ngọt ngào hôn lên má hắn: "Nhưng hôn một chút thì được, đừng giận nữa mà."
"Chỉ hôn lên mặt thôi à?" Nhiếp Chiếu nhướn mày, không chịu động đậy, đợi nàng tự hành động.
Giang Nguyệt ôm lấy cổ hắn, ngượng ngùng hôn từ má đến môi hắn, Nhiếp Chiếu lúc này mới cảm thấy có chút thành ý.
Nến đỏ chiếu sáng, hai người chỉ đơn thuần ôm nhau và hôn trên giường. Giang Nguyệt sợ hắn kích động làm tổn thương đến chân, nên không cho hắn chủ động, tự mình nằm trên n.g.ự.c hắn mà hôn. Mỗi khi Nhiếp Chiếu khẽ động đậy, Giang Nguyệt liền cảnh giác bóp nhẹ vào tay hắn, buộc hắn phải ngoan ngoãn nằm yên.
Tuy nhiên, Giang Nguyệt dậy sớm, chưa kịp hôn vài lần đã thấy buồn ngủ.
Nhiếp Chiếu nhận thấy nàng nằm im trong lòng mình không động đậy, cúi đầu nhìn xuống, thấy môi Giang Nguyệt đỏ hồng, bóng bẩy, mặt úp vào cổ hắn, hai tay ôm chặt cổ hắn, đã ngủ say sưa, khuôn mặt bị hơi ấm của địa long làm cho ửng hồng.
Nghĩ đến những đêm bình yên ấm áp sau này, một niềm hạnh phúc từ trái tim hắn dần lan tỏa, như một mầm cây không ngừng sinh sôi trong từng mạch máu, khiến Nhiếp Chiếu không kiềm được mà cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng.
Giang Nguyệt, đã là của hắn rồi.