Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MINH NGUYỆT CHIẾU TA - 39.2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-02 23:46:11
Lượt xem: 726

Mặt của Nhiếp Chiếu càng nghe càng khó coi, càng nghe càng u ám, nắm tay trên bàn không khỏi siết chặt, cuối cùng vẫn kéo miệng cười, giọng trầm xuống cắt ngang những lời tiếp thị: "Muội muội tôi không có ý định kết hôn."

 

"Thì gặp mặt đi, làm quen một chút?" Họ vẫn chưa từ bỏ, Nhiếp Chiếu bất ngờ đứng dậy: "Vết thương của tôi bị bung ra rồi, xin phép cáo từ trước."

 

Các tướng quân thấy sắc mặt hắn không tốt, không nghi ngờ gì, nhanh chóng để hắn ra ngoài xử lý vết thương, tiện thể âm thầm mắng Hoắc Đình Vân trong lòng một trận.

 

Mọi người vừa thấy hắn đi ra khỏi trướng, tiếng bước chân hắn dừng lại, đột nhiên quay lại, nửa quỳ trước Lưu tướng quân: "Tướng quân đã muốn thưởng cho nàng ấy, chi bằng thưởng cho nàng ấy một lần miễn chết."

 

Lưu Phương Chí không hiểu: "Miễn c.h.ế.t là ý gì?"

 

Nhiếp Chiếu: "Bất kể muội ấy làm gì, đã làm gì, đã xúc phạm ai, mong tướng quân bảo vệ muội ấy một lần."

 

Lưu Tướng quân trầm ngâm một lúc, nghĩ tới tấm lòng chân thành của hắn dành cho muội muộ mà cảm động, mới gật đầu, kéo xuống tấm lệnh bài trên người giao cho Nhiếp Chiếu: "Nàng ấy đã cứu mạng phu nhân ta, lại bắt được gián điệp, có ân với ta, có công với quân, chỉ cần nàng ấy không làm chuyện phản quốc, bản tướng quân sẽ bảo toàn mạng sống cho nàng."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nhiếp Chiếu lúc này mới siết chặt lệnh bài, lui xuống.

 

***

 

Trong trận chiến này nhiều binh sĩ bị thương, các phụ nữ trong quân doanh ngoài việc dệt vải còn phải kiêm nhiệm vai trò thầy thuốc quân y, băng bó vết thương cho binh sĩ.

 

Sau khi dạy Giang Nguyệt, Tiết phu nhân để nàng tự thao tác.

 

Giang Nguyệt rắc thuốc chữa thương lên người binh sĩ đang nằm, quấn chặt băng gạc, hỏi Tiết phu nhân: "Thế này đúng chưa?"

 

Tiết phu nhân thấy đôi tay trắng trẻo của nàng đã dính máu, thoáng một lúc thất thần, không khỏi nhớ lại dáng vẻ nàng khi g.i.ế.c người hôm đó, lắc đầu xua đi hình ảnh ấy, khen ngợi nàng: "Làm rất tốt," rồi không kìm được xoa đầu nàng hỏi, "Cân Cân, con có sợ hãi khi g.i.ế.c người không?"

 

Động tác của Giang Nguyệt khựng lại, thực ra khi nàng g.i.ế.c người đầu tiên, nàng rất sợ hãi, m.á.u nóng và nhớt, đồng tử của người c.h.ế.t giãn ra như của con ngựa, trừng trừng nhìn nàng, nỗi sợ hãi khi đồng loại g.i.ế.c nhau đã khắc sâu trong xương tủy, nàng không thể không sợ, nàng đã từng nghi ngờ bản thân...

 

Nàng lắc đầu: "Nếu con không g.i.ế.c họ, họ sẽ g.i.ế.c chúng ta, Tam ca nói g.i.ế.c người nên cảm thấy tội lỗi và sợ hãi, nhưng nếu g.i.ế.c người là để bảo vệ người khác, vậy thì những gì con g.i.ế.c không phải là người, mà là những loài thú mang hình người, nghĩ vậy sẽ không còn sợ nữa."

 

Tiết phu nhân mới yên lòng, vỗ nhẹ đầu nàng: "Đúng lắm." Rồi đứng dậy, giao khu vực này cho nàng.

 

Những binh sĩ bị thương để trần thân trên, nằm san sát nhau, Giang Nguyệt lau sạch m.á.u cho họ, dùng rượu sát trùng rồi rắc thuốc bột lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-chieu-ta/39-2.html.]

Nàng nhìn những thân thể trần trụi và m.á.u thịt mơ hồ của họ, mới nhận ra mọi người khi bị thương đều sẽ cởi áo ra hết, Nhiếp Chiếu bị thương chỉ lộ ra vết thương, sau khi bôi thuốc xong, hắn tự mình xoay lưng băng bó, Giang Nguyệt chưa từng thấy hắn để lộ quá nhiều da thịt.

 

Nàng gãi đầu, nghĩ hắn có lẽ ngại ngùng, rồi bỏ qua chuyện đó.

 

Khi Nhiếp Chiếu tìm đến, thấy Giang Nguyệt đang nắn chỉnh xương cho một binh sĩ trẻ, nàng nghiêm túc bảo hắn nhẫn nại, rồi nghe một tiếng 'rắc' khi nàng chỉnh lại cánh tay cho hắn, động tác vụng về khiến hắn kêu lên đau đớn, Giang Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc, như không ngờ lại đau như vậy, Nhiếp Chiếu không nhịn được cười, bước tới.

 

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, nhớ cuộn tay áo lên, làm việc phải gọn gàng một chút để tránh dính bùn, dính m.á.u khó giặt, lỡ dính bùn vào vết thương của người khác, sẽ dễ bị viêm." Nhiếp Chiếu vừa nói nhỏ, vừa cúi người giúp nàng cuộn tay áo lên, buộc chặt bằng dây bện.

 

"Muội vội quá mà." Giang Nguyệt cúi đầu, để hắn đeo dây bện lên cổ mình, lộ ra đôi cánh tay nhỏ.

 

Nhiếp Chiếu lắc đầu, giúp nàng buộc ngắn lại hai dải lụa đung đưa trên đầu, phủi đất bám trên người nàng, nâng mặt nàng lên, dùng khăn tay tỉ mỉ lau vết m.á.u trên mặt nàng. 

 

Giang Nguyệt bị hắn lau đến ngứa ngáy, tự dùng tay áo cọ mặt mình.

 

Hắn đón lấy cánh tay của bệnh nhân từ tay Giang Nguyệt, sờ nắn, kéo tay nnagf chạm vào, không nhịn được nhíu mày, binh sĩ mới mười một mười hai tuổi, sợ hãi theo bản năng lùi lại, mặt lộ vẻ hoảng sợ, Nhiếp Chiếu giữ hắn lại, mạnh mẽ vỗ đầu Giang Nguyệt: "Người ta bị trật khớp vai, muội sao lại đẩy khớp xương cánh tay nhỏ vào rồi?" Hắn xoa đầu an ủi binh sĩ, mỉm cười xin lỗi, "Xin lỗi, đứa trẻ ra tay không nhẹ, ngàn vạn lần đừng để bụng nhé."

 

Giang Nguyệt kinh ngạc: “Nhưng hắn nói đau ở chỗ này mà!”

 

“Nó là hệ thống cơ xương, động một cái là toàn thân bị ảnh hưởng, đương nhiên là sẽ đau, ta sẽ tìm cho muội một bức vẽ giải phẫu, tối nay muội đến tìm ta, sau này đừng tùy tiện bẻ xương người ta nữa, làm sai rồi ta lại phải xin lỗi,” Nhiếp Chiếu chỉ vào đầu xương trụ nhỏ của người đó và bảo nàng, “Muội đẩy nó về chỗ cũ đi, mạnh mẽ một chút, đừng dây dưa.”

 

Giang Nguyệt gật đầu và làm theo một cách nghiêm túc.

 

Nhiếp Chiếu lại chỉ vào đầu xương cánh tay của đối phương: “Đây, đẩy ra ngoài.”

 

Dưới ánh mắt kinh hoàng của binh sĩ, Giang Nguyệt đã hoàn thành việc chỉnh xương, Nhiếp Chiếu vỗ vai hắn: “Yên tâm, tất cả đã được đẩy về vị trí cũ, có ta ở đây, ngươi hãy tin tưởng.”

 

Binh sĩ trẻ bỗng òa khóc.

 

Giang Nguyệt luống cuống dỗ dành hắn, móc ra một viên kẹo từ trong túi áo và nhét vào miệng cậu bé, xoa xoa tay xin lỗi: “Thật xin lỗi, lần sau ta nhất định sẽ học tốt hơn.”

 

Binh sĩ trẻ mắt đẫm lệ, nức nở nhìn nàng, cuối cùng cũng ngừng khóc.

 

Nhiếp Chiếu không khỏi buồn cười, những đứa trẻ từng cần người khác dỗ dành như nàng giờ đây đã có thể dỗ người khác, hắn ném lệnh bài của Lưu tướng quân vào túi áo Giang Nguyệt: “Tối nay đến tìm ta, cầm cái này sẽ không ai cản muội.”

 

Loading...