Minh Hôn - 975
Cập nhật lúc: 2024-07-29 09:40:27
Lượt xem: 12
Tôi không biết gã định làm gì nhưng bản thân cũng không dám nhúc nhích.
Chuyện này kéo dài khoảng mười giây thì đối phương mới dừng lại, sau đó khẽ gật đầu nói: "Được rồi! Mọi người chờ ở đây đi."
Nói xong, nam quỷ kia đã quay người rồi bay đến bia đá dưới gốc cây lớn.
Mà chỗ đó chính là phần mộ của Chu Vận.
Khi gã đi đến trước mộ của Chu Vận thì lại cúi đầu, sau đó tỏ vẻ cung kính nói: "Tiểu thư, là Thực Âm Cổ!"
Nói xong, tên nam quỷ kia còn "ừm" thêm vài tiếng nữa, cuối cùng là chắp tay về phía tấm bia đá, nói: “Đã hiểu!”
Sau đó, tên nam quỷ này đã lui trở về.
Khi gã lại đến trước mặt chúng tôi thêm lần nữa, gã chỉ vào Độc đạo trưởng đang nằm ở trên mặt đất, thản nhiên nói một câu: “Ông ta và Thực Âm Cổ sẽ ở lại, còn các người có thể rời đi!”
Nghe đến đây, chúng tôi không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó lại nghe lão Phong mở miệng nói: “Còn yêu độc ở trong cơ thể của sư phụ nhà tôi thì sao?” Sắc mặt của tên nam quỷ này không chút thay đổi, chỉ nhìn về phía lão Phong rồi nói: “Sáng sớm ngày mai, ông ta sẽ không sao!”
Nghe đến đây, chúng tôi không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng chúng tôi vẫn muốn ở lại.
Chính vì vậy mà tôi đã nói với con quỷ trung niên ăn mặc theo phong cách nhà Thanh này: “Vị quỷ đại ca này, chúng tôi có thể ở lại đây được không?”
Nhưng tên nam quỷ kia lại kiên quyết lắc đầu rồi nói: “Không được!”
Sư phụ thấy đối phương kiên quyết như vậy thì không khỏi trợn tròn mắt.
Chúng tôi không được phép ở lại sao? Nhưng nếu làm vậy thì cũng đâu quấy rầy gì đến các người đâu.
Nhưng sư phụ lại vô thức kéo tôi lại, sau đó nói với tên nam quỷ kia: "Nếu đã là như vậy, vậy thì vào sáng sớm ngày mai, chúng tôi sẽ quay trở lại đây. Làm phiền rồi!"
Tên nam quỷ kia không tỏ thái độ hay biểu cảm gì, mà chỉ đứng đó khoanh tay.
Nói xong, sư phụ lại quay sang nhìn tôi và lão Phong rồi nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, cứ ra ngoài đợi đi!”
Hiện giờ xem ra cũng chỉ có thể làm như thế, sau đó tôi lập tức đưa ống tre có chứa Thực Âm Cổ ở trong tay của mình cho tên nam quỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/975.html.]
Nam quỷ nhận lấy rồi nói: "Tiểu thư còn nói, có thể rút ra yêu độc, nhưng có để lại di chứng gì hay không thì cũng khó nói, cho nên mọi người phải chuẩn bị tinh thần!" Nói xong, tên nam quỷ kia cũng không thèm để ý đến chúng tôi nữa, sau khi cầm ống trúc thì xoay người một cái, bay thẳng đến chính giữa khu mộ.
Nhưng chúng tôi lại lộ ra vẻ u sầu thêm lần nữa.
Di chứng? Đây chính là điều mà trước đây chúng tôi chưa từng nghĩ đến.
Nhưng chúng tôi lại không có quyền đặt ra câu hỏi, bởi vì người ta chẳng thèm để ý đến chúng tôi thì đã bay đi rất xa rồi.
Cùng lúc đó, mấy nữ quỷ hầu gái ở trước mặt chúng tôi đột nhiên “Phanh” một tiếng trầm vang, sau đó bốc thành một lần sương khói mà đi.
Sau khi làn khói này biến mất, một chiếc quan tài bằng gỗ màu đen lại xuất hiện tại chỗ.
Nó đến quá đột ngột và kỳ lạ, khiến chúng tôi choáng váng trong giây lát.
Không chỉ có như thế, mấy nữ quỷ hầu gái kia còn vác cỗ quan tài này ở trên vai, sau đó chậm rãi bay về phía chúng tôi.
Ngoại hình của mấy nữ quỷ hầu gái này khá xinh đẹp, nhưng vẻ mặt của mỗi một người trong số đó đều lộ ra sự lạnh lùng, mà cách họ vác quan tài ở trên vai cũng thực sự rất kỳ lạ.
Khi bọn họ bay đến trước mặt chúng tôi và đặt cỗ quan tài này xuống một lần nữa, cuối cùng là nắm tay nhau tạo ra chút khí giới mà nâng Độc đạo trưởng lên, sau đó ném thẳng vào bên trong cỗ quan tài.
Độc đạo trưởng vẫn đang “Ô ô ô” gầm nhẹ, vùng vẫy không ngừng nhưng vô ích, sau đó trực tiếp bị nắp quan tài che đậy.
Ngay sau đó, bọn họ cũng không thèm để ý tới chúng tôi, lại nâng cỗ quan tài này lên và bắt đầu đi về phía chính giữa khu mộ.
Nhưng ngay khi bọn họ mới vừa đi xa được mấy mét, ở bên trong khu mộ này lại bắt đầu nổi lên một tầng sương mù.
Làn sương mù nói đến là đến, bất chợt xuất hiện, trước khi đám nữ quỷ hầu gái kia kịp cõng Độc đạo trưởng đến giữa khu mộ, một làn sương mỏng đã xuất hiện ở ngay trước mặt chúng tôi.
Nhìn thấy cảnh này, trong lúc nhất thời đã khiến lão Phong và tôi cảm thấy sửng sốt, không biết đối phương muốn làm gì.
Nhưng lúc này sư phụ lại hít vào một hơi rồi phản ứng lại.
Sau đó nói với tôi và lão Phong: "Mấy đứa cũng đừng nhìn nữa, ra ngoài đợi đi! Lão Độc là cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không sao đâu!”
( Cát nhân tự hữu thiên tướng: Người tốt sẽ có được sự giúp đỡ của Trời. )