Minh Hôn - 973
Cập nhật lúc: 2024-07-29 09:39:51
Lượt xem: 15
Mà Vạn Vi cũng lấy ra con côn trùng kia ra.
Hương Chúc Trương dựa vào ghế sofa, sau khi thở hổn hển hai tiếng thì nhìn về phía Thực Âm Cổ: "Tiểu Vi, một nửa thuốc giải, chuyện gì xảy ra vậy?"
Vạn Vi nghe Hương Chúc Trương hỏi như vậy thì cũng nhanh chóng kể lại ngắn gọn cho ông ta nghe về những gì đã xảy ra.
Hương Chúc Trương nghe xong đoạn cuối thì không khỏi thở dài: "Hazz! Tiểu Vi, con cũng đánh giá thấp ông ta quá rồi. Trước khi ông ta phản giáo thì cũng là đồng môn của chúng ta. Chỉ cần chưa nhìn thấy ông ta c.h.ế.t thì sẽ không cảm thấy yên tâm, rất có thể là trong vòng mười ngày, ông ta đã có thể tự mình chuẩn bị thuốc giải!"
“Sao có thể chứ, rõ ràng ông ta không biết rõ về chất độc của Tiểu Kim mà!" Vạn Vi cãi lại, dường như rất tự tin về chất độc của con rắn nhỏ màu vàng đó.
Hương Chúc Trương bình tĩnh mỉm cười, xua tay và phớt lờ Vạn Vi.
Nhưng lúc này, ông ta lại nhìn về phía tôi: "Hắc Liên Thánh Sứ, mau cầm lấy đi!"
Hương Chúc Trương vừa nói, đã đặt Âm Cổ Cổ vào lại bên trong rồi đưa ống tre cho tôi.
Tôi tiến lên phía trước một bước rồi nói: "Cảm ơn!"
Lập tức nhận lấy không chút khách khí. Bởi vì suy cho cùng, con côn trùng này là thứ mà chúng tôi rất cần.
"Hắc Liên Thánh sứ, chuyện này đã xong, hai người có thể rời đi trước! Trong những ngày này, có lẽ sư đồ chúng tôi phải đổi chỗ để tránh bị chú ý!" Hương Chúc Trương lại mở miệng nói.
"Hương Chúc Trương, thương thế của ông cũng không nhẹ. Dù sao thì tôi cũng tiện đường, để tôi đưa ông đi bệnh viện trước. Còn những chuyện sau đó thì lên kế hoạch sau, thế nào?” Tôi nói thẳng, sợ rằng nếu xương cốt già này của Hương Chúc Trương, không được chữa trị kịp thời thì coi như xong đời luôn.
"Đúng đó sư phụ, chúng ta đến bệnh viện trước đi, còn về chuyện liên quan đến việc tránh đầu sóng ngọn gió này thì để hôm khác chúng ta lại bàn sau!" Vạn Vi cũng đồng ý.
Hương Chúc Trương cũng nhận thức được tình trạng thân thể của mình, cho nên sau khi do dự một lát thì gật đầu.
Thấy vậy, tôi lập tức hành động, đỡ Hương Chúc Trương ra khỏi nhà rồi leo lên ô tô cỡ nhỏ của mình.
Tiếp theo, chúng tôi cũng không dừng lại một chút nào mà nhấn mạnh ga, sau đó lập tức rời khỏi chỗ này.
Nếu quay trở lại thị trấn Thanh Thạch từ chỗ này, vừa lúc đi ngang qua bệnh viện thành phố mà không cần đi đường vòng.
Hai mươi phút sau, sau khi tôi và lão Phong nói chuyện với nhau được một lúc thì đã chở Hương Chúc Trương đến bệnh viện...
Sau khi làm xong chuyện này, tôi và lão Phong mới lên xe, một lần nữa phóng nhanh về thị trấn Thanh Thạch.
Nhìn thời gian, hiện tại đã là mười một giờ tối.
Nếu việc rút yêu độc ra không tốn nhiều thời gian, có lẽ đêm nay có thể hoàn thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/973.html.]
Dọc theo đường đi này, tôi lái xe nhanh hơn, lão Phong cũng vì chuyện Phong ca bị thương nặng, lúc này có chút mơ màng sắp ngủ, đồng thời cũng đã chịu một ít thương tổn một cách gián tiếp.
Tôi không làm phiền cậu ta mà chỉ tiếp tục một mình tăng tốc chạy về phía trước.
Đợi đến khi tôi quay lại thị trấn Thanh Thạch thì đã qua mười hai giờ.
Xe vừa dừng lại thì lão Phong cũng vừa tỉnh lại.
Lão Phong vừa nhìn thấy thì đã gồng mình, sau đó gọi một tiếng "Sư phụ", có chút hoảng loạn mà đẩy cửa xe ra, sau đó đi thẳng về phía Bách Thảo đường.
Tôi cầm lấy Thực Âm Cổ, nhanh chóng xuống xe.
Bởi vì cửa không khóa, cho nên lúc tôi và lão Phong bước vào phòng sau và nhìn thấy Độc đạo trưởng lần nữa, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên.
Sư phụ của tôi vẫn đang canh giữ Độc đạo trưởng, còn Độc đạo trưởng vẫn đang bị trói chặt ở trên mặt đất.
Nhưng lúc này, bộ dạng kia của Độc đạo trưởng còn là hình dáng của con người sao?
Lúc này mới trôi qua có nửa ngày mà thôi, nhưng toàn thân Độc đạo trưởng đã phủ đầy lông thú, sau m.ô.n.g cũng xuất hiện một cái đuôi lông xù lớn!
Không chỉ có như thế, tay chân của Độc đạo trưởng đều bởi vì yêu độc mà sinh ra yêu biến.
Các chi trở nên dày hơn và cong hơn, hơn nữa móng vuốt sắc bén của dã thú cũng đã xuất hiện.
Không chỉ có như vậy, càng thêm khủng bố hơn nữa chính là về khuôn mặt của Độc đạo trưởng.
Hiện giờ xem ra, nét mặt của Độc đạo trưởng đã biến mất từ lâu. Thay vào đó rõ ràng là một khuôn mặt giống sói.
Cái miệng nhô ra, đôi mắt đỏ như máu, răng nanh hướng ra ngoài, cộng với bộ lông màu xám đen và chiếc đuôi to kia, bộ dạng đó rõ ràng trông giống như một con yêu quái mình người mặt sói.
Miệng của nó đã bị bịt kín nhưng vẫn phát ra những tiếng gầm nhẹ“Ô ô ô”, thân thể cũng đang không ngừng giãy giụa, trong cặp mắt kia cũng tràn đầy sự oán độc và căm hận.
Nhưng chúng ta biết rất rõ người này không ai khác chính là Độc đạo trưởng, cũng chính là Độc Ngạo thích hành hiệp trượng nghĩa kia.
Tôi và lão Phong còn chưa kịp định thần lại, sư phụ đang canh giữ ở trong phòng lại đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng: "Tiểu Vĩ, Tiểu Phong, rốt cuộc thì các con cũng quay trở về rồi!"
Nghe sư phụ nói như vậy, tôi và lão Phong cũng chợt thanh tỉnh lại.
Nhưng lúc này cảm xúc của lão Phong có chút d.a.o động, có chút khó có thể khống chế được bản thân.
Cậu ta mở to hai mắt, một bộ dáng có chút không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Độc đạo trưởng: "Sư phụ, sư phụ..."