Minh Hôn - 967
Cập nhật lúc: 2024-07-29 09:37:56
Lượt xem: 8
Vạn Vi gật đầu: “Đúng vậy, phán đoán của Tiểu Kim chắc chắn không sai đâu!”
“Mẹ nó, hôm nay ông đây nhất định phải tiêu diệt tên yêu đạo này!” Lão Phong tức giận nói ngay tại chỗ, sau đó nhanh chóng chạy vào trong toà nhà.
Một khi đã là như vậy, cho dù có nói gì cũng không tốt.
Tôi và Vạn Vi cũng nhanh chóng đi theo.
Con rắn nhỏ màu vàng ở trong tay của Vạn Vi cũng nhanh chóng rút người lại vào bên trong ống tay áo của cô ấy.
Không thể không nói, cô gái Vạn Vi này có gu thẩm mỹ rất nặng, sau này làm gì có người đàn ông nào dám hẹn hò với cô ấy nữa?
Tất nhiên là lúc này bản thân tôi không có thời gian để nghĩ đến những chuyện đó, chỉ có thể dốc hết sức lực mà chạy lên cầu thang.
Tòa nhà này có mười một tầng, tất cả đều là cầu thang.
Sau khi leo lên tầng thứ mười một, tôi chỉ cảm thấy hai chân của mình đã mỏi nhừ, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Ngay khi lão Phong đá tung cánh cửa sân thượng, mà cũng ngay tại lúc đó, tôi cũng thực sự có thể nhìn thấy tên yêu đạo Bảo Khánh Vương ở ngay trên đó.
Chỉ là khung cảnh kia có chút không được lạc quan cho lắm.
Bởi vì lúc này, cái tên Bảo Khánh Vương kia đã dùng một tay ấn Phong ca xuống đất, bàn tay còn lại đã mở nắp ống tre có chứa Thực Âm Cổ ra, ý muốn nhét thứ đó vào trong miệng của Phong ca.
Ánh mắt của Phong ca tràn đầy sợ hãi, muốn né tránh.
Nhưng ở trước n.g.ự.c của Phong ca đã bị dán một lá bùa.
Lúc này anh ta không nói chuyện được, chỉ có thể run rẩy kịch liệt, tay chân không thể cử động.
Nhìn thấy điều này, lão Phong và tôi cũng bị doạ cho hết hồn.
Một người có tu vi cấp Đạo Quân như Phong ca, đêm hôm qua còn đuổi đánh tên yêu đạo này mà, nhưng sao hôm nay lại thành ra như vậy rồi?
Nhưng cái này không phải chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất chính là côn trùng mà Bảo Khánh Vương muốn nhét cho Phong ca ăn.
Đó là Thực Âm Cổ, một loại cổ trùng đặc biệt có thể ăn luôn sinh hồn.
Mẹ nó, nếu thứ này bị nhét vào miệng của Phong ca, vậy thì Phong ca còn có thể cứu được nữa sao?
Nghĩ đến đây, lão Phong và tôi cùng lên tiếng: "Dừng tay!"
Bảo Khánh vương nghe vậy, khóe miệng cũng nhếch lên một tia cười lạnh: "Dừng lại? Không, không, không, bổn toạ sẽ không dừng lại!"
Nói xong, Bảo Khánh Vương đã thật sự nhét con sâu ở trong tay của mình vào miệng Phong ca.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Phong ca đã lập tức thay đổi, lộ ra vẻ sợ hãi, toàn thân đều đang kịch liệt run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/967.html.]
Nhưng anh ta lại không thể nói chuyện hay phun nó ra.
Về phần Thực Âm Cổ, ngay khi con côn trùng này xâm nhập vào bên trong cơ thể của Phong ca, nó bắt đầu hút lấy hồn lực của Phong ca.
Cho dù cách nhau đến tận mấy mét nhưng chúng tôi vẫn có thể cảm giác được hồn lực của Phong ca đang nhanh chóng suy giảm.
Với tốc độ này, trong vòng chưa đầy năm phút, Phong ca sẽ bị con côn trùng này hút cạn khô, sau đó hồn phi phách tán.
Khi thời điểm đó đến, lão Phong cũng sẽ mất mạng.
Lão Phong và tôi đều trừng lớn hai mắt, nhất quyết phải ngăn cản đối phương.
Tôi cũng không chút do dự mà triển khai toàn bộ đạo hạnh của bản thân, ngay cả khi phải vận chuyển triệt để Hoả Thiên công thì cũng phải liều mạng với đối phương.
Tôi muốn g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương, sau đó cứu Phong ca và lấy lại Thực Âm Cổ.
Khi tên yêu đạo kia nhìn thấy lão Phong và tôi ra tay thì lại lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó hai tay cũng chợt kết ấn.
Trong một khoảng khắc, một trận âm phong lập tức xuất hiện.
Tên này cũng giống như tối qua, hai má phồng lên như một con ếch lớn.
Ngay sau đó thổi mạnh về phía chúng tôi, cảm giác như đang gặp phải bão đó khiến cho việc tiến về phía trước dù chỉ nửa bước cũng cảm thấy khó khăn.
Sau đó, chỉ nhìn thấy từng luồng khí đen xuất hiện.
Tôi đã từng nhìn thấy tình cảnh này trong tối qua, tên này đang muốn triệu hồi quỷ nô.
Khi mười hai luồng khí đen xuất hiện, thì mười hai luồng khí đen này sẽ lập tức biến thành mười hai lệ quỷ.
Nhưng mười hai lệ quỷ này không phải là mười hai lệ quỷ mà chúng tôi đã nhìn thấy trong tối qua, bởi vì mười hai con lệ quỷ của tối hôm qua đã bị chúng tôi diệt trừ sạch sẽ.
Cho dù có là như vậy thì sát khí hay là âm lực của mười hai con lệ quỷ này cho dù không mạnh bằng mười hai con lệ quỷ của tối qua.
Nhưng ngay cả như vậy, đám người chúng tôi cũng không dám sơ xuất.
Suy cho cùng, bên phía chúng tôi có rất ít người, nếu chỉ hơi không cẩn thận thôi thì có khả năng sẽ khiến chính mình lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục*.
( vạn kiếp bất phục: trong câu này ý nói không thể trở mình )
Tiếp theo, Bảo Khánh Vương hét lớn một tiếng, khiến cho tôi và lão Phong đã bị cơn gió mạnh này đẩy lui.
Sau đó, chỉ thấy mười hai con lệ quỷ kia trợn mắt rồi nhắm vào hai chúng tôi mà lao lên, tốc độ cực nhanh.
Lão Phong và tôi cũng không vì vậy mà cảm thấy sợ hãi, bởi vì sự sống và cái c.h.ế.t của Phong ca có liên quan đến sự sống và cái c.h.ế.t của lão Phong.
Hơn nữa, Thực Âm Cổ kia cũng gần như có liên quan gián tiếp đến sự an nguy của Độc đạo trưởng.
Nếu lúc này không liều mạng thì thực sự sẽ không còn cơ hội nào nữa.