Minh Hôn - 964
Cập nhật lúc: 2024-07-29 09:37:02
Lượt xem: 18
Hương Chúc Trương đột nhiên nhìn thấy sắc mặt kinh biến của lão Phong và tôi, thấy chúng tôi nhận ra cái tên Bảo Khánh Vương này thì tiếp tục mở miệng nói: "Ai! Bảo Khánh Vương này thực sự rất lợi hại, thuật ngự quỷ cũng rất là mạnh mẽ, mười hai con lệ quỷ ở trong tay của ông ta càng hung bạo hơn. Thời trẻ tôi còn có chút ân oán cá nhân với người này. Nhưng không biết tại sao, ngay giữa ban ngày ban mặt mà cái tên này đã tìm thấy đệ tử ở đây. Sau đó đệ tử lập tức đi đến nơi hẹn để chuẩn bị diệt trừ kẻ thù này.”
Nói đến đây, Hương Chúc Trương lại thở dài: "Ai! Đệ tử nào biết đã nhiều năm không gặp, đạo hạnh của ông ta đã vượt lên trên tôi. Đệ tử hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ta, kết quả là nhận lấy trọng thương. Thậm chí còn bị ông ta đuổi theo, không lâu nữa sẽ đến nơi này. Cho nên chúng ta phải mau chóng đi lấy Thực Âm Cổ kia sớm được chút nào thì rời khỏi nơi này sớm chút đó!”
Nói xong, Hương Chúc Trương đã đi đến một bức tường ở trong căn phòng phía sau. Ông ta vuốt ve ở mặt trên, có lẽ là đang tìm kiếm cơ quan hay một cánh cửa bí mật nào đó.
Nhưng sau khi tôi và lão Phong trải qua cảm giác khiếp sợ đó thì lại lộ ra vẻ mặt đạm nhiên.
Nếu đêm qua không phải tên đó trốn nhanh thì đã sớm c.h.ế.t ở trong tay của chúng tôi rồi, nếu hôm nay tên này còn dám lộ diện, vậy thì chúng tôi nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta.
Vì vậy mà tôi đã nói với Hương Chúc Trương một câu: "Hương Chúc Trương, ông không cần phải quan tâm nhiều như vậy. Tối hôm qua, tên đó đã từng giao thủ với chúng tôi, nhưng chẳng qua chỉ là một tên bại tướng dưới tay chúng tôi, cuối cùng còn bỏ trốn mất dạng. Nếu cái tên Bảo Khánh Vương mà ông nhắc đến thực sự dám chạy đến đây, chúng tôi nhất định sẽ khiến ông ta đẹp mắt!"
Hương Chúc Trương nghe đến đó thì không khỏi sững sờ: "Thánh, Thánh sứ, chuyện này là thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, tôi nói dối ông làm gì!” Tôi trịnh trọng nói.
Hương Chúc Trương thấy tôi như thế này thì lại lần nữa bị làm cho khiếp sợ.
Bởi vì theo những gì mà ông ta biết, tôi khác với sư phụ của mình ở chỗ, đạo hạnh của tôi gần như không có.
Lúc này mới một năm rưỡi không gặp, chẳng lẽ tôi đã có thể đấu lại Bảo Khánh Vương rồi sao?
Hương Chúc Trương cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, nhưng cũng không dám hỏi.
Tôi thấy ông ta thất thần, bộ dáng đó rõ ràng là đang suy nghĩ về những gì tôi nói.
Tôi đang vội nên đã lên tiếng thúc giục: “Hương Chúc Trương, nhanh lên. Tôi cũng cần Thực Âm Cổ này để đi cứu người đó!”
Hương Chúc Trương đột nhiên tỉnh táo lại: “Được, được, lập tức xong ngay đây!"
Ngay sau đó, Hương Chúc Trương ấn một viên gạch đá xuống, sau đó nói với Vạn Vi: "Búa!"
Vạn Vi đã chuẩn bị cái này từ lâu, sau đó mang cái búa thấp kia tới.
Hương Chúc Trương cầm lấy cái búa rồi đập vào bức tường kia hai lần, khiến cho khối gạch đá kia bị vỡ ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/964.html.]
Sau đó, chúng tôi chỉ nhìn thấy ở bên trong khoảng không đó chứa một chiếc lọ.
Hương Chúc Trương lấy ra chiếc lọ kia ra, vẻ mặt có chút hưng phấn: “Chính là nó!”
Hương Chúc Trương lộ ra vẻ mặt cực kỳ yêu mến nó, sau đó nói với tôi: “Người ngoài cho rằng Thực Âm Cổ này là biểu tượng của tà ác. Nhưng đối với đám đệ tử Hắc Liên chúng tôi thì không cho là vậy, con côn trùng này là biểu tượng của Thánh chủ, là hóa thân của Hắc Liên Hỏa, tuy nó rất thích ăn âm sát khí và âm hồn chi thể nhưng bản thân nó cũng có thể bảo mệnh hộ hồn.”
Nói xong, Hương Chúc Trương còn thổi tan tro bụi ở trên đó.
Chiếc lọ này trông có vẻ rất bình thường và không có gì đặc biệt, ngoại trừ trên nắp chai có một con tem sơn màu đỏ.
Hương Chúc Trương cầm nó ở trên tay, sau đó xé bỏ con tem sơn màu đỏ đó ngay trước mặt chúng tôi.
Ngay khi phong ấn bị phá vỡ, một luồng khí lạnh nồng đậm tỏa ra từ chiếc bình đất màu đen kia.
Luồng khí lạnh kia vô cùng mãnh liệt, liên tục tràn ra từ chiếc lộ màu đen.
Hương Chúc Trương còn lộ ra vẻ đắc ý mà nhìn chằm chằm vào miệng lọ.
Một lúc sau, chỉ thấy một con côn trùng mập mạp màu đen bò ra khỏi cái lọ này.
Nó ngọ nguậy với tốc độ rất chậm, giống như một con giòi béo khổng lồ. Tuy nhiên, cái con Thực Âm Cổ này lại có thêm hai cái xúc tu và hai con mắt.
Ngay khi nó ló đầu ra thì lại rất có linh tính mà nhìn xung quanh.
Hương Chúc Trương vươn tay ra: "Tiểu Hắc, hôm nay Thánh sứ đến đây là có việc cầu, mày mau đi theo Thánh sứ trở về đi."
Sau khi con côn trùng vừa mới bò ra kia nghe đến đó thì ngẩng đầu lên một cách vô cùng quỷ dị, sau đó nó thực hiện một động tác gật đầu giống như con người về phía Hương Chúc Trương.
Một màn này vừa lọt vào trong mắt của tôi và lão phong thì lập tức làm cho chúng tôi sợ tới ngây người.
Mẹ nó! Chẳng lẽ còn có thao tác như vậy sao? Là do Hương Chúc Trương có thể nói chuyện với con côn trùng này hay là do nó đã thành tinh rồi?
Vì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một màn này, cho nên tôi vẫn cảm thấy có chút hồi hộp, trong lòng cũng loạn tung tùng phèo.
Từ trong miệng của sư phụ, loài côn trùng này cực kỳ hung ác, chỉ cần nó bám lên người của ai thì cũng có thể hút cạn hồn phách của người đó, cực kỳ đáng sợ.