Minh Hôn - 945
Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:42:10
Lượt xem: 18
Ngay cả khi tu vi của mấy con lệ quỷ này đã tăng lên thì anh ta vẫn đứng ở thế bất khả chiến bại, thậm chí còn áp đảo đối thủ với lợi thế cực lớn.
Thấy vậy, tôi cũng chợt phục hồi tinh thần lại, sau đó nắm chặt kiếm gỗ đào ở trong tay rồi nói với Dương Tuyết và Lão Phong: "Mau, chúng ta mau đi hỗ trợ, nắm lấy cơ hội này để tiêu diệt tên yêu đạo kia!”
“Được!” Dương Tuyết Tú nhướng mày, trực tiếp trả lời.
Thậm chí Lão Phong còn không chút do dự, vừa nhắc tới là đã nổi giận rồi lao thẳng tới giúp đỡ.
Nắm chặt kiếm gỗ đào, tôi và Dương Tuyết cũng nhanh chóng đuổi kịp, chỉ để Ngô Huệ Huệ đang không ngừng hoảng sợ ở tại chỗ.
Như thể chỉ trong chớp mắt, chúng tôi đã đánh loạn thành một đoàn.
Phong ca cực kỳ hung hãn mà dẫn theo đám người chúng tôi đối mặt với mười hai con lệ quỷ, khiến cho cuộc chiến này hoàn toàn đi theo phương thức chiến đấu nghiền áp.
Lúc này mới giao thủ không đến mười chiêu, Phong ca đã giơ tay lên, chỉ bằng một chưởng là đã hạ gục được một con lệ quỷ, sau đó một chân đá bay một con lệ quỷ khác đi.
Nhưng chuyện này còn lâu mới kết thúc, toàn thân Phong ca chấn động, khiến cho Âm lực thổi quét mà ra, lập tức chấn động bốn phương.
Vào lúc này, cuối cùng thì tôi cũng có thể chắc chắn được một việc là Phong ca thực sự đã tiến giai rồi.
Tu vi của anh ta đã chuyển từ Đạo sư đỉnh phong trước đó mà đạt đến Đạo Quân sơ kỳ như hiện tại.
Hơn nữa giữa Đạo sư và Đạo Quân còn có một đường ranh giới rất lớn.
Nếu là ở những cảnh giới khác, có lẽ hai hoặc ba cảnh giới thấp hơn vẫn có thể đánh thắng được một cái cảnh giới cao.
Nhưng một khi đã đạt đến cảnh giới Đạo Quân thì lại là một chuyện khác.
Đừng nói là hai, ba tên Đạo Sư đỉnh phong, thậm chí là cả bảy, tám Đạo Sư đỉnh phong cùng hợp lực thì cũng chưa chắc có thể đánh bại được một cường giả có cảnh giới cấp Đạo Quân.
Những người có thể đạt đến cảnh giới Đạo Quân gần như có thể tạo nên một ít tên tuổi của mình trong Bạch phái chúng tôi.
Đây cũng là lý do tại sao Đạo Quân được gọi là một cái đường ranh giới rất lớn, mà nó còn là một sự tồn tại vực sâu tự nhiên khổng lồ giữa nó và Đạo Sư.
Sư phụ và Độc đạo trưởng cũng đã dừng lại ở cấp bậc này mấy chục năm, không tiến thêm được một bước nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/945.html.]
Nhưng hiện tại, Phong ca lại có thể bày ra sức mạnh uy nghiêm của Đạo Quân một cách hoàn mỹ và sự khủng bố trong cấp bậc Đạo Quân của mình...
Sau khi đánh bại hai con lệ quỷ, Phong ca lại lần nữa ra tay, mà lần này tốc độ của Phong ca càng nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã làm ba con lệ quỷ bị trọng thương.
Ba con lệ quỷ kia còn chưa kịp hét lên thành tiếng thì đã bị đánh cho hồn phi phách tán.
Bảo Khánh Vương đã thối lui ra xa từ lâu, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi, hít ngược một hơi khí lạnh.
Ông ta cảm thấy lần này mình đã chơi lớn, đụng phải tấm ván sắt rồi.
Ông ta biết rất rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, mười hai con lệ quỷ ở trước mặt này sẽ không thể ngăn cản được Phong ca.
Ông ta thân là một tà tu ngự quỷ, am hiểu việc nuôi quỷ và khống chế quỷ, nhưng thực lực của bản thân lại không cao lắm, nếu như ngay cả quỷ nô của mình cũng không đánh lại thì bản thân ông ta càng không thể đánh lại.
Ông ta theo bản năng chạm vào n.g.ự.c của mình, sau đó tự nhủ một tiếng: Chết tiệt.
Ngay sau đó, ông ta liền mở miệng nói với đám người chúng tôi đang chiến đấu: "Nếu chư vị đã là công tử của nhà họ Lương, bản tọa, à không. Trước đó bần đạo đã đắc tội với chư vị nhiều lần. Thật xin lỗi, bần đạo sẽ rời đi trước!"
Nói xong, tên yêu đạo tên là Bảo Khánh Vương này còn vừa chắp tay về phía chúng tôi, vừa định rút lui và rời đi.
Chu Tĩnh ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì lại lộ ra vẻ mặt sốt ruột: "Bảo Khánh đạo trưởng, ông không thể làm như vậy được? Con khốn đó còn chưa có chết? Chẳng phải ông đã nói, một khi bản thân mình ra ray thì chưa từng thất thủ sao?"
Nói xong, Chu Tĩnh kia còn túm chặt lấy quần áo của Bảo Khánh Vương.
Bảo Khánh Vương vốn là đã có chút hoảng sợ, cho nên khi nhìn thấy quần áo của mình bị người ta túm chặt như vậy thì sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, sau đó mở miệng nói với nữ diễn viên tên Chu Tĩnh: “Không sai, bổn tọa chưa từng thất thủ, bởi vì sau khi bổn toạ thất thủ thì sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cố chủ!"
Giọng điệu của Bảo Khánh Vương lạnh thấu xương, trên khuôn mặt mang theo vẻ hung ác và toát ra sát ý.
Chu Tĩnh nghe đến đó thì trong lòng không khỏi cả kinh: "Bảo, Bảo Khánh đạo trưởng..."
Chu Tĩnh sợ hãi, theo bản năng lùi lại.
Kết quả là vừa mới lùi về phía sau một bước, Bảo Khánh Vương lại đột nhiên lao tới, không đợi đối phương kịp phản ứng mà “Ngao” lên một tiếng rồi mở miệng nhắm ngay vào cổ Chu Tĩnh, một ngụm cắn xuống.
Sau đó, chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên.