Minh Hôn - 929
Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:33:21
Lượt xem: 22
Cái tên trứng thối Bạch Phong này, nghiêm túc nói những điều vô nghĩa như vậy khiến tôi thực sự không nói nên lời.
Nhưng cậu ấy lại nói đúng một điều, kể từ khi tôi bị quỷ nước đòi lấy mạng, kể từ khi bước chân vào nghề này thì tôi đã gặp phải rất nhiều phiền phức.
Nhưng cái này không liên quan gì đến tôi, đầu tiên sư phụ của tôi là một người trừ tà nổi tiếng ở địa phương chúng tôi, làng trên xóm dưới, thậm chí là cả những ông chủ giàu có ở thị trấn và thành phố đều thường xuyên đến tìm sư phụ làm việc, cứ như vậy mà những việc chúng tôi tiếp xúc rất rộng lớn.
Hơn nữa, tà giáo Mắt Quỷ ở đâu không ở lại cứ nhắm vào chỗ của chúng tôi mà thiết lập ra phân đà gì đó, ở phía bên Thi Muội lại là một thế lực đối lập, thậm chí bọn họ cũng đã bén rễ ở Quỷ Mã Lĩnh.
Sau đó tà giáo Nhật Nguyệt cũng chạy tới nơi ở của chúng tôi để luyện đan, những thứ này gộp lại, chẳng lẽ sự tình có thể không nhiều sao?
Lại nói, nơi này còn lớn như thế. Hơn nữa, chỉ có một số người trừ tà của Bạch phái như tôi và sư phụ, số còn lại chỉ là một đám đạo sĩ bịp bợm, cho nên cuối cùng những chuyện này cũng chỉ có chúng tôi mới có thể giải quyết được.
Bây giờ thì hay rồi, bản thân mình lại bị tên này gọi thành đồ sao chổi, như thể tất cả những chuyện này cũng là do tôi gây ra vậy.
Điều quan trọng nhất là tên này còn vẫn có thể mặt không đỏ tim không đập mà nghiêm túc nói những điều bậy bạ như vậy.
Lão Phong đương nhiên không có ác ý gì với tôi, đơn giản cũng chỉ là muốn trêu chọc tôi một chút mà thôi, cứ xem như anh chàng lạnh lùng này đang nói vài lời hài hước vậy.
Trong khi tôi và Lão Phong đang trêu chọc nhau thì Dương Tuyết và Ngô Huệ Huệ đã đi xuống lầu.
Nhìn thoáng qua, Ngô Huệ Huệ đã mặc một bộ trang phục thường ngày và buộc tóc đuôi ngựa, trông cô ấy có vẻ rất trẻ trung, xinh đẹp và tràn đầy năng lượng.
Nhìn thấy hai người đã đi xuống, tôi cũng lười nói nhảm với Lão Phong, mà nói với hai người bọn họ: "Nếu người đều đã đến đông đủ, vậy chúng ta mau lên đường đi!"
Ngô Huệ Huệ cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đáp lại tôi một cái: "Được! Dọc theo đường đi tôi đều sẽ nghe theo mọi người!”
Tôi nhìn về phía cô ấy rồi gợi lên một tia mỉm cười, sau đó nhanh chóng dẫn mọi người ra khỏi tiểu khu.
Đúng như những gì mà lão Phong đã suy đoán, sau khi mấy người chúng tôi rời khỏi tiểu khu, một trận sương đen nhanh chóng ngưng tụ ở trong nhà của Ngô Huệ Huệ, còn tên nam quỷ đã bị chúng tôi “giết chết” trước đó lại xuất hiện lần nữa ở trong nhà.
*******************************
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/929.html.]
Sau khi rời khỏi tiểu khu, mấy người chúng tôi đã nhanh chóng đi về phía khu rừng nhỏ Bắc Sơn.
Rừng cây nhỏ Bắc Sơn cách đây không xa, lộ trình đến đó cũng chỉ mất khoảng mười phút.
Nhưng lúc này thời gian của chúng tôi đang gấp cho nên thay vì đi bộ nhàn nhã thì chúng tôi lại tăng tốc và tiến nhanh đến khu rừng nhỏ.
Trên đường đi, tôi đã nói với Ngô Huệ Huệ: “Ngô Huệ Huệ, cô nghĩ thử một chút, gần đây cô có đắc tội với ai không? Chỉ sợ cái người đã ra tay hãm hại cô chắc chắn là có ân oán không nhỏ với cô, nếu không thì đối phương cũng sẽ không thuê sát nhân để g.i.ế.c người, hay dùng lệ quỷ để cướp đi mạng sống của cô.
Ngô Huệ Huệ nghe đến đó thì nhíu chặt đôi lông mi thanh tú của mình lại, sau đó lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: "Tôi cũng không rõ ràng lắm, bản thân cũng đã suy nghĩ về điều đó một thời gian. Trong số những người tôi biết, dường như tôi chưa từng đắc tội với bất kỳ ai. Hơn nữa thân là diễn viên, chúng tôi kiêng kỵ nhất là kết thù. Hầu hết thời gian tôi đều dùng gương mặt tươi cười để chống đỡ, cho dù bản thân có tức giận đến đâu thì tôi cũng sẽ không mất bình tĩnh!”
Lúc Ngô Huệ Huệ nói đến đây, sự tình cũng trở nên càng thêm mơ hồ.
Cuối cùng thì là ai đang làm hại cô ấy? Rốt cuộc là loại ân oán nào mà đã phát triển đến mức thuê kẻ sát nhân đến g.i.ế.c người chứ?
Bởi vì không có manh mối cho nên chỉ có thể để đến khi đi gặp tên yêu đạo kia xem có manh mối gì không.
Một lúc sau, chúng tôi đến khu rừng nhỏ.
Vừa đến rừng cây nhỏ, chúng tôi đã lập tức cảm giác được một trận lạnh băng, bởi vì không khí u ám ở đây rất nặng nề.
Dưới Thiên Nhãn, một lớp sương mù màu trắng đã xuất hiện ở trong khu rừng phía trước.
Sắc mặt của mấy người chúng tôi cũng trở nên nghiêm nghị, sau đó cũng nghe tôi lên tiếng: “Mọi người cẩn thận, âm khí ở nơi này rất nặng, chỉ sợ có thứ bẩn thỉu đang rình rập!”
Mọi người cũng không ai dám lơ là, vừa khẽ gật đầu vừa thả chậm bước chân.
Sau đó, chúng tôi bước từng một mà tiến về phía trước, tìm kiếm bóng dáng của tên yêu đạo kia.
Sau khi đi bộ khoảng năm phút, chúng tôi đã đi vào sâu trong rừng.
Đột nhiên, chúng tôi phát hiện ra dường như có một ngọn lửa mờ nhạt xuất hiện ngay trước mặt.
Ánh lửa yếu ớt nhưng chắc chắn là lửa cháy không sai, hơn nữa tôi còn có thể ngửi thấy mùi giấy cháy và hương trầm.