Minh Hôn - 919
Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:27:10
Lượt xem: 14
Lúc này, tôi chỉ có thể chịu đựng đau đớn, nỗ lực ôm chặt lấy Ngô Huệ Huệ, cuối cùng là thuận thế mà lăn về phía trước.
Bằng cách này, chúng tôi có thể có được một bộ đệm để giảm bớt quán tính khi rơi, điều này sẽ có tác dụng bảo vệ nhất định đối với Ngô Huệ Huệ và tôi.
Tôi ôm Ngô Huệ Huệ và ngay lập tức bị ngã xuống, sau đó là vừa lúc ngã xuống một bụi cây.
Bụi cây um tùm hơn nữa còn khá dày đặc, mang lại cho cả hai chúng tôi một tác dụng giảm xóc rất lớn.
Ngay cả như vậy, quán tính to lớn này cũng đã khiến tôi bị thương không nhẹ.
Tôi đã cảm nhận được sự tê liệt và đau đớn ở cả hai cánh tay, đặc biệt là chỗ cánh tay, chỗ đó giống như đã bị trật khớp vậy, khiến tôi không thể sử dụng sức lực của mình được nữa.
Còn Ngô Huệ Huệ thì cứ như vậy mà đè lên người tôi, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết tình hình của cô ấy thế nào.
Vì cảm giác đau đớn này khiến tôi nhịn không được mà kêu lên một tiếng: A!
Nhưng khi tôi vừa mới phục hồi tinh thần lại, Dương Tuyết đang ở trên sân thượng cũng có chút thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn muốn cử động chân một cách máy móc.
Tôi nhìn lên phía trên và thấy Dương Tuyết đang chuẩn bị cử động chân.
Sắc mặt tôi “vụt” một tiếng đại biến, toàn thân đều lạnh một nửa.
Tôi cũng không lo đến cánh tay của mình nữa mà hướng về phía Dương Tuyết đang ở trên sân thượng kinh hô một tiếng: “Không được...”
Mặc dù ở chỗ tôi đã tiếp được Ngô Huệ Huệ, nhưng lại không có cách nào bắt được Dương Tuyết.
Nếu Dương Tuyết cũng thật sự nhảy xuống, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của lão Phong đột nhiên truyền tới.
Chỉ nghe lão Phong gầm nhẹ một tiếng: “Cấp tốc nghe lệnh, sắc!”
Vừa dứt lời, tôi liền cảm nhận được một trận đạo khí chấn động, đồng thời cũng nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng chiếu thẳng vào gương mặt của Dương Tuyết.
Dương Tuyết vốn trông có vẻ ngơ ngác, nhưng ngay khi bị luồng ánh sáng trắng này chiếu vào, lại đột ngột kêu lên một tiếng “A” đầy sợ hãi.
Cả người của cô ấy lập tức lui về phía sau và ngã ngửa ra phía sân thượng, cuối cùng cũng giải trừ được nguy cơ.
Lúc tôi nhìn về phía Lão Phong, hóa ra vừa rồi Lão Phong đã sử dụng Âm Dương Bảo Kính, sau đó ánh sáng khúc xạ của gương đã chiếu về phía Dương Tuyết đã mất trí và bị người khác điều khiển, cuối cùng là cứu được Dương Tuyết.
Sau khi Lão Phong ngăn Dương Tuyết nhảy ra khỏi tòa nhà, cậu ta cũng vội vàng chạy về phía của chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/919.html.]
“Lão Đinh, cậu không sao chứ?” Lão Phong lộ ra vẻ lo lắng mà nói.
Tôi thấy Lão Phong đi tới, chịu đựng cơn đau ở cánh tay nói: “Không sao, không có chuyện gì, chỉ là hình như cả hai tay đều bị trật khớp!”
Tôi vừa dứt lời, Ngô Huệ Huệ đang đè lên người tôi đột nhiên mơ màng mà mở hai mắt ra.
Cũng ngay trong khoảng khắc vừa nhìn thấy tôi, cô ấy còn có chút kinh ngạc: “Đinh, Đinh Vĩ!”
Nhìn thấy Ngô Huệ Huệ đột nhiên tỉnh lại, còn có thể gọi tên của tôi như vậy, chứng tỏ là vấn đề của cô ấy không quá lớn.
Tôi gượng cười: “Ừ, là tôi, cô đứng dậy trước được không, cô đang đè lên người tôi, đau đấy!”
Nghe tôi nói xong, Ngô Huệ Huệ mới ý thức được là bản thân mình vẫn đang đè lên người tôi, hơn nữa còn lộ ra vẻ không hiểu sao lại ở bên trong dãy cây xanh ở dưới lầu.
Mà trên người của cô ấy cũng chỉ mặc một lớp đồ ngủ mỏng, cứ như vậy mà dán thật chặt vào người tôi.
Mà điều này cũng khiến Ngô Huệ Huệ trong lúc nhất thời có chút khẩn trương, cũng lộ ra vẻ đặc biệt lúng túng, khuôn mặt cũng lập tức đỏ bừng.
“Xin, xin lỗi!” Vừa nói, Ngô Huệ Huệ cũng nhanh chóng đứng dậy.
Nhưng hai tay của tôi đã bị trật khớp, cho nên vẫn không thể đứng dậy được.
Lão Phong thấy vậy thì cũng nhanh chóng bước đến gần, nắm lấy tay của tôi rồi nói một câu : “Nhịn đau một chút!”
Nói xong, cậu ta thô bạo mà bẻ ra một cái, chỉ nghe “cạch cạch” hai tiếng, cánh tay lại được bẻ trở về.
Ngô Huệ Huệ đứng ở một bên, lúc nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi kinh hô một tiếng.
Mở to hai mắt mà nhìn, miệng cũng há to.
“Đinh, Đinh Vĩ, chuyện gì vậy? Tôi, tại sao tôi lại ở đây? Tôi nhớ là vừa rồi tôi và Dương Tuyết đang ở cùng nhau mà? Sau đó, tôi không thể nhớ được gì nữa.” Ngô Huệ Huệ hiển nhiên đã mất đi một đoạn ký ức.
Tôi chịu đựng cơn đau, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Lão Phong đã đỡ lấy cánh tay còn lại của tôi, sau đó quay lưng lại với Ngô Huệ Huệ rồi trả lời: “Vừa rồi cô và Dương Tuyết đều bị mê hoặc tâm trí, thậm chí còn muốn nhảy lầu. Cũng may là hai người chúng tôi đã đến kịp thời, lão Đinh cũng đã tiếp được cô. Nếu không thì cái đầu này của cô, e rằng có khả năng đã biến thành dưa hấu thối rồi!”
*****************
Lão Phong quay lưng lại với Ngô Huệ Huệ, sau đó lên tiếng giải thích, nhưng vừa dứt lời, Lão Phong lại đột nhiên hơi dùng sức.
Tay còn lại của tôi lại phát ra thêm hai tiếng “cạch cạch” nữa, lại một lần nữa được bẻ trở về.