Minh Hôn - 903
Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:22:14
Lượt xem: 12
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, chúng tôi cũng không có khả năng nổi trên mặt nước.
Cho dù có, cũng không phải là loại người có chút đạo hạnh như chúng tôi có thể triển khai ra được.
Tôi có thể bơi, nhưng lại không thể đuổi kịp. Về phần Hồ Lục gia, ông ấy không phải là loại động vật sống dưới nước, mà ông ấy cũng không thể xuống nước.
Cuối cùng không còn cách nào khác ngoài việc để cho tên kia trốn thoát dưới mi mắt của mình.
Sư phụ nghe xong thì cũng cảm thấy có chút tiếc nuối: "Ai! Xem ra mạng của đối phương cũng chưa đến đường cùng! Nếu ông ta đã chạy thoát thì bỏ qua vậy. Chúng ta đã có thể khiến ông ta bị thương một hai lần, sau này nếu ông ta lại dám xuất hiện thêm lần nữa, chúng ta nhất định có thể bắt được ông ta.”
Nghe sư phụ nói như vậy thì tôi cũng khẽ gật đầu.
Quả thật, lần này để đối phương chạy thoát thì đúng là rất đáng tiếc.
Nhưng nếu tên này còn dám xuất hiện lần nữa, chúng tôi nhất định sẽ không để ông ta dễ dàng chạy thoát như vậy.
Sau đó, sư phụ lại mở miệng nói với tôi thêm một câu: "Tiểu Vĩ, đây là thuốc mà sư phụ đã thu thập được từ trên t.h.i t.h.ể của những tên yêu đạo đó. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì nó hẳn là loại thuốc có thể khắc chế thú tính, một lát nữa con đưa thứ này qua cho lão Độc đi!"
Nói xong, sư phụ đã từ trong túi lấy ra mấy bình thuốc.
Mà bên trong đó chính là thuốc mà chúng tôi đang tìm.
Tôi đếm, số lượng có hơn 30 viên, đủ để Độc đạo trưởng sử dụng trong một thời gian.
Tôi cất kỹ, rồi đỡ sư phụ ngồi dậy.
Bây giờ mọi chuyện ở đây đều đã kết thúc, cho nên chúng tôi không cần phải ở lại đây nữa, thế là tôi gửi lời chào hỏi tới đám người Hồ Lục gia rồi giúp sư phụ rời khỏi đây.
Sau khi dìu sư phụ về nhà, tôi đã nghĩ đến việc băng bó vết thương cho sư phụ trước, nhưng sư phụ đã từ chối và bảo tôi đưa thuốc cho Độc đạo trưởng trước.
Tôi thấy sắc mặt của sư phụ rất nghiêm túc cho nên cũng không nài nỉ nữa.
Sau đó, tôi mang theo đống thuốc này đi thẳng đến Bách Thảo Đường.
Không lâu sau, tôi đã đến Bách Thảo Đường.
Sau khi gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói của Lão Phong: "Ai vậy?"
"Lão Phong, là tôi!"
“Lão Đinh, đã muộn như vậy rồi mà cậu còn đến đây làm gì?” Lão Phong mở miệng hỏi, đồng thời mở cửa ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/903.html.]
Vừa mới mở cửa ra, Bạch Phong đã thấy bộ dáng chật vật của tôi, trên mặt còn dính chút bụi, thậm chí là trên người còn có vết máu.
Lão Phong khẽ cau mày: "Lão Đinh, cậu, cậu làm sao vậy?"
Tôi và Lão Phong cũng không thích tỏ ra khách sáo với nhau, tôi đi thẳng vào bên trong: "Nói ngắn gọn thôi, bên chỗ tôi có một loại thuốc có thể khắc chế thú tính. Cậu cho Độc đạo trưởng dùng một viên, để ông ấy khôi phục lại lý trí trước đi!"
Bạch Phong nghe đến đó, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: "Lão Đinh, tại sao cậu lại có thuốc này?"
Sau khi tôi lấy bình thuốc nhỏ ra thì lại nói tiếp: “Mấy ngày nay, ở trong thị trấn của chúng ta đã xuất hiện mấy tên yêu đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo …”
"Cái gì? Yêu đồ?" Cậu ta lộ ra vẻ mặt chấn kinh.
Còn tôi chỉ gật đầu một cái: "Đúng vậy, là yêu đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo. Còn có cái tên Thánh Tôn chó má của tối hôm qua nữa..."
Nói đến đây, trên mặt của Bạch Phong tràn đầy kinh ngạc, tựa hồ còn có chút không tin.
Nhưng tôi không đi vào chi tiết, chỉ đưa ra một cái nhìn tổng quan về những gì đã xảy ra.
Bạch Phong nghe xong thì mở to hai mắt nhìn, cuối cùng thì nhịn không được mà hít vào một hơi khí lạnh: "Nói như vậy thì những viên thuốc này được lấy từ chỗ của đám giáo đồ Nhật Nguyệt Thần Giáo?"
"Đúng vậy, trước mắt cứ để Độc đạo trưởng dùng một viên, để ông ấy lấy lại tinh thần trước rồi nói chuyện sau!" Tôi nói tiếp.
Lão Phong hít vào một hơi, sau đó nhìn về phía tôi, cuối cùng gật đầu một cái thật mạnh.
Sau đó, tôi đi theo Lão Phong vào trong phòng, thấy Độc đạo trưởng đang bị trói ở trên giường, lúc này ông ấy đang nằm ngủ thiếp đi.
Trên bề mặt cơ thể của Độc đạo trưởng vẫn còn rất nhiều lông động vật, móng vuốt sắc nhọn gì đó.
Lão Phong nói cậu ta đã cho Độc đạo trưởng uống một ít thuốc ngủ, nếu không Độc đạo trưởng sẽ có thể la hét cả ngày.
Tiếp theo, Lão Phong rót một ly nước và cầm viên thuốc này đến đầu giường.
“Sư phụ, sư phụ!” Lão Phong kêu lên.
Kết quả là sau vài tiếng kêu đó, Độc đạo trưởng vốn đang ngủ say bỗng bị đánh thức.
Độc đạo trưởng vừa mới tỉnh lại, đột nhiên mở mắt ra, lộ ra con ngươi như dã thú.
Đối mặt với Lão Phong thì lộ ra vẻ dữ tợn, răng nanh hướng ra ngoài, trong miệng còn phát ra những tiếng “gào gào”, thậm chí tay chân của ông ấy còn không ngừng giãy giụa.
Lúc này Lão Phong đang cầm thuốc và bưng nước, thấy Độc đạo trưởng giãy giụa như vậy, thì nói với tôi đang đứng ở bên cạnh: "Lão Đinh, khống chế sư phụ một chút, bắt ông ấy há miệng ra, tôi đút thuốc cho ông ấy!"
Nghe vậy, tôi cũng không chút chậm trễ mà bước nhanh về phía trước.