Minh Hôn - 867
Cập nhật lúc: 2024-07-26 21:17:46
Lượt xem: 11
Nghe Dương Tuyết nói như vậy, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ điểm này mà nói, Dương Tuyết không bị yêu hóa, có lẽ bên phía cô ấy không trúng phải yêu độc.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!” Vẻ mặt của tôi cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Nhưng Dương Tuyết lại có chút khó hiểu: "Làm sao vậy? Đã muộn như vậy rồi, đột nhiên gọi điện thoại cho tôi! Chẳng lẽ anh gặp phải ác mộng sao?"
Tôi không khỏi nở một nụ cười gượng gạo, giá như đó chỉ là một cơn ác mộng thì tốt quá rồi.
Nhưng thứ này lại cố tình không phải là một cơn ác mộng gì, tôi cũng không do dự mà nhanh chóng kể vắn tắt lại vấn đề cho Dương Tuyết nghe.
Dương Tuyết nghe xong cũng tỏ ra rất kinh ngạc, sau đó sốc lại tinh thần: "Nói như vậy, chẳng lẽ đám người sư thúc cũng có khả năng đã trúng phải yêu độc rồi sao?"
"Đúng vậy, cô mau liên lạc với bên kia một chút đi. Hiện tại, tôi sẽ thông báo ngay cho Từ Lâm Tĩnh biết, xem bên phía của cô ấy có xảy ra chuyện gì không!" Tôi lại nói tiếp.
Dương Tuyết cũng cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của tình hình, sau khi nói "Ừ" với tôi hai lần, cô ấy nhanh chóng cúp điện thoại.
Sau đó, tôi lần lượt gọi điện thoại cho Từ Lâm Tĩnh và Lão Phong.
Cuối cùng lại phát hiện ra, bên phía Từ Lâm Tĩnh cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa lúc này cô ấy còn đang chơi game, cho nên điện thoại vừa kết nối là đã lên tiếng phàn nàn tôi, nói là cô ấy đang leo rank.
Tôi không quan tâm đến vấn đề leo rank gì đó của cô ấy, lập tức hỏi cô ấy xem mình có xuất hiện tình trạng gì không, đồng thời để cô ấy tự kiểm tra xem liệu mình có bị trúng yêu độc hay không.
Dù sao thì đám người chúng tôi cũng là người trừ tà, cho nên chúng tôi chỉ cần cẩn thận vận khí là có thể cảm nhận được dòng năng lượng ở trong cơ thể mình.
Từ Lâm Tĩnh cũng có vẻ rất kinh ngạc, thái độ lập tức trở nên kinh hãi, bởi vì cô ấy rất yêu cái đẹp, cho nên cô ấy không thể chấp nhận được nếu bản thân mình biến thành cái dáng vẻ không phải người cũng không phải yêu kia.
Cũng may là Từ Lâm Tĩnh giống với Dương Tuyết, cả hai đều không gặp vấn đề gì.
Sau đó, tôi lại gọi điện thoại cho Lão Phong.
Nhưng người trả lời điện thoại không phải Lão Phong, mà là Hàn Tuyết Phong, cũng chính là Phong ca.
Lúc nghe thấy giọng nói của Phong ca, tôi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng hỏi, Phong ca đã nói thẳng với tôi: “Cái tên rác rưởi này đã trúng phải yêu độc, vị kia ở trong nhà của cậu đang giúp tên đó tiêu độc, yên tâm đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/867.html.]
Giọng điệu của Phong ca rất trịnh trọng, nhưng tôi nghe đến đây thì sững người một lát, vị kia ở trong nhà của tôi là ai? Chẳng lẽ anh ta đang nói về Thượng Quan Thư?
Lão Phong không thể nhìn thấy Thượng Quan Thư, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Phong ca không thể nhìn thấy, nhưng Phong ca chưa từng hỏi tôi về điều đó.
Bây giờ Thượng Quan Thư đã tới nhà của Lão Phong, Phong ca hẳn là đã nhận ra Thượng Quan Thư, nếu không anh ta cũng sẽ không để Thượng Quan Thư giúp Lão Phong tiêu độc.
Nói cách khác, Thượng Quan Thư đã tới nhà của Lão Phong, như vậy thì bên phía Hồ Lục gia hẳn là không có vấn đề gì nữa rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Tiếp theo, tôi và Mạc bà bà bắt đầu điên cuồng gấp rút lên đường.
Mặc dù tôi đã thông báo cho từng người, nhưng dọc theo con đường này, tôi vẫn cảm thấy có chút u buồn.
Mạc bà bà cũng bảo tôi đừng quá căng thẳng, nói rằng chúng tôi đã tìm ra nguyên nhân thì sẽ tìm ra cách giải quyết, cho nên kêu tôi trước mắt đừng quá lo lắng, mọi người chắc chắn sẽ không sao đâu.
Tôi gật đầu với Mạc bà bà, nhưng cho dù có nói thế nào thì trong lòng tôi vẫn không nén được cảm giác lo lắng cho bạn bè và sư phụ.
Từ Quỷ Mã Lĩnh đến thị trấn của chúng tôi, nếu đi với tốc độ bình thường thì sẽ mất hai giờ, đi nhanh một chút thì cũng phải mất đến một tiếng rưỡi đồng hồ.
Nhưng lúc này, tôi và Mạc bà bà dùng khoảng thời gian 50 phút là đã trở lại thị trấn.
Vừa chạy đến thị trấn, Mạc bà bà và tôi không ngừng chạy về hướng Bách Thảo Đường.
Không chờ tôi gõ cửa, cánh cửa của Bách Thảo Đường đã được Phong ca mở ra từ bên trong.
"Tiểu Đinh! Tiền bối!"
Phong ca lên tiếng chào hỏi tôi và Mạc bà bà, nhưng tôi lại vội vàng nói: “Phong ca, tình hình của lão Phong thế nào rồi?”
Phong ca tránh ra một lối đi, ra hiệu cho chúng tôi đi vào: “Tình hình đã được cải thiện, tạm thời đã được trấn áp.”
Nghe đến đó, chúng tôi đã đi vào nhà.
Vừa bước vào nhà, tôi thấy cả nhà rất bừa bộn, các loại mảnh vụn và dược liệu vương vãi khắp nơi.
Mà lúc này, Phong ca đang ngồi ở chính giữa phòng, còn Thượng Quan Thư đang điều động Âm lực, trợ giúp trị liệu cho Lão Phong giống như đã làm với tôi.
Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại của Lão Phong, có vẻ như nó còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tình huống của tôi.