Minh Hôn - 854
Cập nhật lúc: 2024-07-26 21:05:57
Lượt xem: 19
Thà một hai người ho thì còn tốt, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều đã bắt đầu ho khan.
Mặc dù ho khan không phải là một điều hiếm lạ, điều kỳ lạ là ai cũng ho.
Trong số đó, Trần đạo trưởng và Vương đạo trưởng vốn đang hôn mê, thậm chí còn tỉnh lại vì ho, mặt đỏ đến mang tai, giống như phổi sắp bị ho ra ngoài, sau đó bọn họ còn ho ra mấy ngụm máu.
Cảm giác này giống như bị cúm gia cầm ở mức độ nghiêm trọng vậy.
"Khụ khụ khụ. . ."
Chúng tôi ho vài giây, nhưng ngoại trừ Vương đạo trưởng và Trần đạo trưởng, tất cả chúng tôi đều hồi phục nhanh chóng.
Sau khi cơn ho biến mất được một lúc, tiếp theo đó thì chúng tôi lại không cảm thấy bất kỳ điều gì bất thường khác.
Tuy mọi người đều có chút nghi hoặc, không hiểu vì sao mọi người vừa mới tới cửa liền ho khan một tiếng.
Nhưng do thời gian ho khan này duy trì cũng rất ngắn, cũng bởi vì chúng tôi đang vội muốn chết, cho nên mọi người đều không có để chuyện này ở trong lòng.
Sau đó cứ an tâm mà lên đường, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Dọc đường, chúng tôi gấp đến mức vội vã chạy ra ngoài, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi tức n.g.ự.c và thỉnh thoảng cũng sẽ “Khụ khụ” hai tiếng.
Tôi nghĩ đó là do hậu di chứng của việc Hồ Mẫu nhập thể, cho nên cũng không bận tâm cho lắm.
Vì vậy, chúng tôi mang theo hai vị Vương – Trần đạo trưởng và Lão Tần gia, nhanh chóng rời khỏi nhà máy hậu cần Minh Hậu và đi đến con đường cái ở bên ngoài.
Nhưng vừa đặt chân đến đây, tôi liền thấy một làn khói dày đặc xuất hiện tại khu vực nhà máy.
Rõ ràng, đám người sư phụ đang phóng hỏa, bọn họ làm vậy là muốn huỷ thi diệt tích, tiêu huỷ tất cả các manh mối.
Khói bốc lên dày đặc, một lúc sau ngọn lửa cũng đã bắt đầu bao trùm toàn bộ khu nhà máy.
Còn chúng tôi cũng vào thời điểm này mà trở lại xe.
Nhưng sau khi lên xe, ai cũng hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ khụ khụ hai tiếng, rất nhẹ và không nghiêm trọng lắm.
Hơn nữa là do ánh mắt của chúng tôi đều tập trung vào cứ điểm của Nhật Nguyệt Thần Giáo, cho nên cũng không chú ý tới.
Sau khi đợi khoảng mười phút, nhóm người sư phụ và Hồ Lục gia đã chạy trở về.
Lão Tần Gia bị thương ở chân, cho nên chỉ còn lại có tôi và Lão Phong có thể lái xe.
Lão Phong không có bằng lái xe, nhưng anh chàng này trời sinh là một tài xế, vì vậy việc chở theo mọi người ra khỏi đây cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Sau khi mọi người lần lượt lên xe, chúng tôi nhanh chóng lái xe rời khỏi đây và bắt đầu chạy về hướng đến bệnh viện thành phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/854.html.]
Trên đường đi, trông ai cũng có chút mệt mỏi.
Cũng không có ai trong chúng tôi trò chuyện tán ngẫu quá nhiều, mọi người đều dựa vào chỗ của mình để nghỉ ngơi.
Nhưng thỉnh thoảng sẽ có hai tiếng ho khan xuất hiện, ước chừng nửa giờ sau, chúng tôi đã đến bệnh viện trong nội thành.
Hai vị đạo trưởng và Lão Tần gia được đưa đến bệnh viện, còn bên phía chúng tôi cũng sẽ xử lý vết thương một chút.
Lão Tần gia bị thương nặng, toàn bộ đùi từ bên hông đều bị đ.â.m thủng, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cần phải nhập viện mất hai ngày, đề phòng vết thương bị nhiễm trùng.
Còn về phần hai vị Vương – Trần đạo trưởng, vấn đề của bọn họ thì lại khá nghiêm trọng.
Sau khi kiểm tra, bọn họ bị gãy xương, xuất huyết bên trong, cho nên cần phải nằm viện để trị liệu và quan sát, còn phải phẫu thuật nữa.
Nhưng chân nguyên và đạo khí trong đan điền của hai vị đạo trưởng lại rất tràn đầy, thần trí thanh tỉnh, ba hồn bảy phách cũng ổn định.
Cho nên theo chúng tôi, cái này sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng của bọn họ.
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh cũng đã nhanh chóng liên hệ với sư môn của bọn họ, bên kia sẽ nhanh chóng cử người tới hỗ trợ, nhanh nhất là sáng mai liền có thể đến nơi đây.
Về phần Lão Tần gia, sư phụ và Độc đạo trưởng sẽ ở lại, sau đó hai người bọn họ lại kêu tôi và Lão Phong đưa đám người Hồ Lục gia về trước.
Bởi vì cho dù chúng tôi có ở đây thì cũng chẳng giúp ích được cái gì.
Vì vậy, sau khi chào hỏi mọi người, chúng tôi liền rời đi sớm.
Trong xe, tất cả mọi người đều lộ ra dáng vẻ rất mệt mỏi. Cho nên trong một giờ lái xe, Lão Phong và tôi còn phải đổi ca.
Đợi đến khi chúng tôi đến thị trấn, trời đã rạng sáng.
Có lẽ là do trận chiến ác liệt vào đêm qua, cho nên mọi người đều có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Lão Phong, Hồ Lục gia lên tiếng chào tôi, sau đó híp mắt nhanh chóng rời đi, nói là muốn về nhà nghỉ ngơi.
Tôi cũng vậy, thậm chí là không muốn ăn gì cả.
Khi tôi về đến nhà, chỉ cảm thấy cả người mất hết sức lực, đặc biệt là rất buồn ngủ.
Tôi vốn chỉ muốn ngồi một lúc để thắp nhang cho Thượng Quan Thư, sau đó là đi tắm và nghỉ ngơi.
Kết quả vừa ngồi xuống ghế sô pha là đã ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, thì sắc trời đã là ban đêm.
Tôi thực sự không ngờ rằng, mình nhắm mắt lại sẽ ngủ lâu như vậy.