Minh Hôn - 842
Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:17:14
Lượt xem: 16
Cho dù có nghĩ đến, trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút bồn chồn và rất lo lắng.
Phải biết rằng vào thời điểm lần trước khi tôi và sư phụ phải đối mặt với hơn 20 tên yêu đồ của Tà giáo, chúng tôi đã suýt mất đi sức chống cự và thiếu chút nữa là đã mất đi tính mạng của mình.
Bây giờ lại phải đối mặt với hàng trăm tên như vậy, đương nhiên là áp lực càng lớn hơn.
Nếu đám người Vương đạo trưởng, Trần đạo trưởng và sư phụ không kịp g.i.ế.c c.h.ế.t thủ lĩnh và bốn tên hộ vệ áo đen cường đại này, sau đó là dùng đạo hạnh cường đại của bọn họ để chi viện cho chúng tôi.
Vậy thì những người như chúng tôi, e rằng không bao lâu nữa sẽ bị đám yêu đồ Tà giáo không phải người cũng không phải thú này cắn chết.
Nhưng hiện tại cho dù có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, bởi vì chúng tôi đã không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác.
Chúng tôi chỉ có thể bạo rống một tiếng, căng da đầu, giơ kiếm gỗ đào nghiền sát tên thứ nhất đang lao lên…
****************
Những tên yêu đồ này lao ra khắp bốn phía của nhà kho và từng tên lần lượt bao vây lấy chúng tôi.
Tôi là người đầu tiên xông lên phía trước, rồi đối mặt với một tên yêu đồ có khuôn mặt mèo đang đánh tới, đối phương vung vuốt mèo lên, gào thét một tiếng rồi vỗ về phía của tôi.
Thấy vậy, tôi cũng không lùi bước một chút nào, lập tức vận chuyển đạo khí của mình, sau đó dùng kiếm pháp mà Thượng Quan Thư đã truyền thụ cho tôi, nâng thanh kiếm gỗ đào lên và c.h.é.m về phía đối phương.
Chỉ nghe “Roẹt” một tiếng, kiếm gỗ đào đã đ.â.m thẳng vào cổ của đối phương.
Còn tên yêu đồ kia thì hét thảm một tiếng, m.á.u tươi văng tung toé khắp nơi, rồi ngã vào vũng m.á.u ngay tại chỗ.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, bởi vì số lượng người của đối phương quá nhiều.
Ngay khi tôi hạ gục xong một tên, hai tên khác liền xuất hiện, tấn công tôi từ hai bên trái phải.
"Đinh Vĩ cẩn thận!" Dương Tuyết đột nhiên hét lên một tiếng, lao tới chỗ tôi từ phía bên cạnh, sau đó là giúp tôi ngăn cản một tên yêu đạo.
Cùng lúc đó, Lão Phong cũng nhảy lên không trung, đột nhiên vung ra một kiếm, trực tiếp đ.â.m c.h.ế.t một tên yêu đồ.
Về phần Từ Lâm Tĩnh và hồ ly nhỏ, bọn họ cũng lần lượt ra tay, dùng sức mà g.i.ế.c c.h.ế.t hai tên yêu đồ.
Lão Tần gia cũng vung trường kiếm mà c.h.é.m mạnh một cái, ngăn cản yêu đồ.
Nhưng yêu đồ ở nơi này lại quá nhiều, cho nên trong lúc nhất thời chúng tôi hoàn toàn không thể g.i.ế.c sạch bọn chúng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/842.html.]
Bởi vì những kẻ này đã ăn đan dược yêu hóa, cho nên bọn chúng mới trở thành một sự tồn tại không phải người cũng không phải yêu.
Theo một nghĩa nào đó, thứ này ngoại trừ việc cải thiện sức mạnh cơ bắp của những giáo đồ này ra thì những người này không có đạo pháp.
Nếu bọn chúng đơn đả độc đấu* thì tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng tôi, cứ để chúng tôi một đấu ba là quá đủ rồi.
( Đơn đả độc đấu: Chiến đấu một mình. )
Nhưng vấn đề là số lượng người của đối phương lại quá nhiều.
Song quyền khó địch bốn tay, cho nên giờ phút này đừng nói giết, mới giao chiến được mấy phút, chúng tôi đã bị bức đến mức phải liên tục lui về phía sau.
Đương nhiên, chỉ bằng chúng tôi thì không thể chặn được tất cả yêu đồ cùng một lúc.
Vẫn có một bộ phận từ hai bên trái phải vọt tới vòng chiến của đám người Vương đạo trưởng và sư phụ, bắt đầu trợ giúp thủ lĩnh và bốn tên hộ vệ áo đen kia.
Hiện giờ, trận chiến khốc liệt nhất cũng chính là từ chỗ của Vương đạo trưởng và Trần đạo trưởng với thủ lĩnh áo đen.
Đạo hạnh của cả ba người đều cực kỳ cao, hoàn toàn không phải là thứ cùng một cấp bậc với chúng tôi.
Nhưng điều làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là đạo hạnh của cái tên thủ lĩnh áo đen dường như càng thêm biến thái.
Gã cầm một cái móc cong ở trong tay, một đối hai, nhưng lại không hề rơi vào thế yếu.
Luồng khí màu đen cuồn cuộn quấn lấy, mỗi lần gã ra tay đều có luồng khí màu đen thổi quét, khiến cho trong phạm vi năm mét của vòng chiến, cơ hồ là không có người nào dám tới gần.
Cho dù có yêu đồ dám tới gần, dường như bọn chúng cũng khó có thể trợ giúp, nếu không sẽ bị đạo khí đó trực tiếp đánh bay, hoặc trực tiếp bị bóp chết, uy lực cực kỳ khủng bố.
Về phía sư phụ, Hồ Lục gia, Hồ Thất Nãi và Độc đạo trưởng, bốn người bọn họ còn phải đối phó với một số yêu đồ của Tà giáo.
Ngay cả như vậy, phía chúng tôi vẫn có ưu thế hơn.
Đặc biệt là Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi, không biết hai con hồ ly già này đã đắc đạo được bao nhiêu năm, tu vi của bọn họ rất cao.
Lúc này hồ ly gầm thét liên tục, móng vuốt sắc bén như lưỡi liềm, một khi có tên lâu la yêu đồ nào dám tới gần, tuyệt đối không có con đường sống.
Về phần bốn tên hộ vệ áo đen kia, bọn chúng đều bị buộc phải lui về phía sau, đã có chút không thể chống đỡ được nữa.
Trận đại chiến vẫn cứ tiếp tục, mấy người chúng tôi cũng tập hợp lại với nhau, sử dụng cái vạc khổng lồ kia làm chỗ dựa, không ngừng chống lại những tên lâu la đang vọt tới kia.