Minh Hôn - 839
Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:16:22
Lượt xem: 19
"Những tên yêu nhân của Tà giáo này thật sự là đáng giận, lát nữa ra tay tuyệt đối không được bỏ qua cho bọn chúng." Từ Lâm Tĩnh cũng tức giận nói.
Kết quả là âm lượng của giọng nói này không được kiểm soát tốt và tương đối to.
Cuối cùng còn khiến người áo đen đang khép hờ hai mắt đột nhiên nở một nụ cười trên môi.
Sau đó gã chậm rãi mở mắt ra, tùy ý nói: "Đã có khách tới, hà tất gì phải giấu đầu hở đuôi..."
Ngay sau khi vừa nói ra lời này, chúng tôi vốn đang ẩn nấp, trong lòng của nguyên một đám đột nhiên run lên một cái.
Chúng tôi bị phát hiện rồi sao? Trong lòng của mỗi một người đều có suy nghĩ như vậy.
Cuối cùng, trước khi chúng tôi kịp phản ứng, người áo đồ đen đột nhiên khoát tay một cái, sau đó là chỉ vào nơi ẩn nấp của chúng tôi.
Trong khoảnh khắc, chúng tôi chỉ cảm thấy một cảm giác áp bức vô hình đột ngột ập đến, như thể Thái Sơn áp đỉnh.
Như vậy còn chưa có kết thúc, ngay sau đó chỉ nghe “Vèo” một tiếng vang dội, một luồng ánh sáng đen hướng về phía trước...
Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi đang đứng ở bên cạnh tôi đột nhiên nhìn thấy điều này, khuôn mặt của bọn họ cũng lộ ra vẻ cả kinh, lần lượt gầm nhẹ một tiếng: “Cẩn thận!”
Lời còn chưa dứt, Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi đã tung người nhảy lên, trực tiếp nhảy thẳng ra ngoài.
Bọn họ ngăn ở trước người của tôi, không chỉ có như thế, ngay sau đó toàn thân của hai vị tiên gia lập tức chấn động, một cỗ yêu khí khổng lồ quét qua người họ, sau đó là cùng nhau xuất thủ, phát động ra hai luồng yêu khí để để chặn ánh sáng đen kia.
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng trầm vang, ánh sáng đen kia trực tiếp va chạm với hai đạo yêu khí do Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi đánh ra.
Ngay lập tức, gió to khuấy động, một cỗ lực lượng khổng lồ ập đến, buộc Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi phải lùi lại vài bước.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều cả kinh.
Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi đều là sự tồn tại của cấp trưởng lão trong Hồ tộc, hai người đồng thời ra tay, nhưng lại ngăn không được một đòn của cái tên yêu nhân áo đen kia, rốt cuộc thì đạo hạnh và công lực của đối phương phải cao đến mức nào chứ?
Mặc dù trong lòng tôi cảm thấy rất bất ngờ, nhưng sự việc đã đến nước này, tôi chỉ có thể đối mặt trực diện với nó.
Vì vậy, tôi đột nhiên rút ra kiếm gỗ đào, trực tiếp lắc mình bước ra ngoài, hừ lạnh một với người áo đen kia: "Yêu đạo!"
Lời vừa dứt, Lão Phong, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đồng loạt trường kiếm ra, trực tiếp lắc mình xuất hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/839.html.]
Thấy vậy, mấy tên hộ vệ ở bên cạnh yêu nhân áo đen này cũng lần lượt đối mặt với chúng tôi, trên khuôn mặt của nguyên một đám đều lộ sự lạnh lùng.
Đồng thời cũng tại lúc này, bọn chúng cởi hai thanh vũ khí là móc câu cong từ phía trên lưng xuống, một mặt cảnh giác.
Tuy nhiên, tên yêu nhân áo đen kia lại không có làm ra động tác gì quá lớn.
Nhưng từ dư quang nơi khóe mắt mà liếc nhìn chúng tôi một cái, không nói chuyện.
Thay vào đó, gã lại nhìn sang phía bên kia của nhà kho rồi nói: "Nếu nhóm chó mèo đều đã tới, vậy thì đều đi ra gặp mặt đi! Xem thử ngoại trừ mấy con hồ ly ra thì còn con vật nào khác không."
Khi Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi nghe đến đó, bọn họ không khỏi có chút tức giận và cau mày lại.
Nhưng bọn họ cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì bọn họ biết người áo đen kia rất lợi hại, chỉ bằng một chiêu thì cũng không cách nào dò thấu.
Cùng lúc đó, người áo đen lại giơ tay lên.
Giữa tiếng ầm vang, một luồng ánh sáng đen khác lại b.ắ.n mạnh ra, mang theo một luồng cương phong hỗn loạn, b.ắ.n thẳng vào chiếc thùng ở phía bên kia của nhà kho.
“Phanh” lại là một tiếng trầm vang, khiến cho chiếc thùng bị đánh trúng phát nổ và vỡ vụn ngay lập tức.
Ngay sau đó, chiếc thùng cao bốn, năm mét lập tức đổ sập xuống.
“Phanh phanh phanh”, tro bụi b.ắ.n tung tóe khắp phòng.
Không đợi những tro bụi này tan hết, "vù vù" vài tiếng, vài bóng người đã xuất hiện.
Liếc mắt nhìn một cái, những người đó không ai khác chính là bọn người Vương đạo trưởng, Trần đạo trưởng và sư phụ.
Bọn họ cũng giống như chúng tôi, sau khi xuất hiện thì cũng đứng cách yêu nhân áo đen bên ngoài kia ba mét, cũng không hành động trước.
Một chiêu vừa rồi của yêu nhân áo đen này cũng đủ để chứng tỏ kẻ này cực kỳ cường đại.
Đối phương đã mạnh đến mức có thể khiến cho đạo khí thoát ra khỏi cơ thể, loại tu vi này cho dù là Độc đạo trưởng cũng không thể làm được.
Trước đó tôi đã từng nghe nhóm sư phụ nói qua, mỗi khi đạt đến một giai vị, thực lực sẽ xuất hiện sự nhảy vọt và đề thăng về chất.
Nếu muốn điều khiển đạo khí rời khỏi thân thể, đạo hạnh thấp nhất nhất định phải đạt tới Đạo Quân, tức là phía trên Đạo Sư, mà cái này cũng là một đường ranh giới rất lớn.
Độc đạo trưởng là người có tu vi cao nhất trong nhóm sư phụ và Lão Tần gia, nhưng ông ấy cũng chỉ có thể đạt tới Đạo Sư đỉnh phong, mười mấy năm qua đi cũng không có cách nào có thể tiến thêm một bước nữa.