Minh Hôn - 807
Cập nhật lúc: 2024-07-26 18:03:36
Lượt xem: 18
Để đệ tử tự mình yêu hoá, vậy cái yêu hoá này có nghĩa là gì?
Chẳng lẽ cũng giống như nhục thân của Trương Tử Đào, vốn là một con người, nhưng sau đó lại từ bỏ tôn nghiêm của một con người mà biến mình thành một con yêu quái nửa người nửa yêu sao.
Tuy nhiên, trong lúc đối phương nói chuyện với nhau, tôi phát hiện mục đích của đối phương cũng giống với mục đích của Trương Tử Đào lúc đó, đều là vì thân mang bệnh tật.
Mà đó còn là một căn bệnh nan y, sau đó vì một nguyên nhân nào đó mới khiến bọn họ tiếp xúc với Tà giáo này.
Còn Tà giáo này cũng lợi dụng nhược điểm muốn sống sót của những người này, sau đó để bọn họ gia nhập vào giáo phái và trở thành con rối dưới trướng của bọn họ.
Tiếp đó là truyền thụ yêu thuật của bọn chúng, để bọn họ tự mình yêu hoá và cuối cùng là trở thành giáo chúng của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Hơn nữa, vừa rồi người kia cũng nói, cho dù có yêu hoá thành công, có thể tự mình khống chế trạng thái của cơ thể, nhưng vẫn phải uống thuốc đúng giờ.
Theo cách này, những người này đã bị Tà giáo trói chặt ở trong tay, sau đó được bọn chúng lần lượt sai sử.
Nhưng Thiên Đạo luân hồi, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình.
Nổi khổ ở đời, cũng chính là vui buồn tan hợp, sinh lão bệnh tử.
Mọi người đều cần phải đối mặt với nó, nhưng họ muốn cưỡng ép phá vỡ những quy tắc này, muốn lợi dụng yêu pháp để kéo dài sinh mệnh của mình.
Đồng thời làm tổn thương người khác, vậy thì không thể chấp nhận được.
Tôi tin rằng những đau khổ gặp phải ở đời này chỉ là những ác quả đã gieo trồng ở kiếp trước.
Chỉ cần một lòng hướng thiện, thì dù cuộc đời ngắn ngủi, nhưng chỉ cần chịu khó tích đức làm việc thiện, gieo nhân lành thì kiếp sau cũng có thể nhận được hồi báo tốt.
Còn những tên yêu đạo này, bọn họ đã làm trái với quy tắc.
Việc tự biến mình thành một con quái vật không phải người cũng chẳng phải yêu quái, để rồi làm tổn thương người khác và để bản thân được tiếp tục sống là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Bởi vì cái gọi là đạo sĩ, cái gọi là người trừ tà như chúng tôi, chính là những người đi lại trên dương gian để bảo vệ trật tự này.
Tôi khẽ cau mày, sau đó nói với sư phụ ở bên cạnh: "Sư phụ, chúng ta ra tay đi!"
Sư phụ nghe tôi nói vậy thì gật đầu một cái.
Hiện tại bốn phía đều không có người, cho nên đó là cơ hội tốt nhất để ra tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon/807.html.]
Ngay lập tức, sư phụ và tôi chia nhau ra, một người bên trái một người bên phải, bắt đầu tiến gần đến hai tên yêu nhân này.
Bọn chúng trông có vẻ thoải mái, hơn nữa còn không có đạo hạnh, cho nên hoàn toàn không nhận thấy nguy hiểm đang đến gần.
Khi khoảng cách đến chỗ của hai tên yêu nhân này đang rất gần, tôi lập tức bước ra khỏi nơi ẩn náu của mình.
Không chỉ có như thế, tôi còn mỉm cười, biểu lộ ra khuôn mặt bình tĩnh, còn quang minh chính đại mà bước tới gần hai tên yêu nhân này.
Sở dĩ tôi làm vậy, không phải là muốn tự mình tìm đường c.h.ế.t mà là đã có sự tính toán kỹ lưỡng từ trước.
E rằng ở chỗ này cũng chỉ có mấy chục người, mà nhìn từ bên ngoài vào, bọn họ không khác gì người bình thường.
Vừa hay có thể lợi dụng điểm này, giả vờ làm đồng bọn của bọn chúng.
Bởi vì trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, tôi hoàn toàn có thể mê hoặc đối phương, thậm chí là hấp dẫn được lực chú ý của đối phương.
Bằng cách này, sư phụ có thể lặng lẽ tiếp cận từ phía sau, có cơ hội để ra tay.
Đây là kế hoạch hành động giữa tôi và sư phụ, lúc này sau khi tôi đi ra, tôi còn chủ động nói với hai tên canh cửa một câu: “Này, này, xin chào hai anh.”
Trông tôi rất vô hại, thậm chí trong tay của tôi còn cầm một gói thuốc lá, như thể tôi sắp đưa cho bọn chúng vậy.
Cuối cùng hai tên yêu nhân đó cũng phát hiện ra tôi, sau đó không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Tiếp theo, tôi nhìn thấy tên yêu nhân đã yêu hoá mất nửa guông mặt mở miệng nói: "Mày là ai? Tại sao trước đó tao chưa từng nhìn thấy mày? Còn nữa, ở đây không cho phép hút thuốc, chẳng lẽ mày không biết?”
Tôi bị đối phương quát lớn một câu, đồng thời hai người bọn họ cũng tỏ ra hơi phòng bị với tôi.
Nhưng tôi vẫn cười tủm tỉm, vẫn tỏ ra mình là một người vô hại: “Là vầy, em mới tới đây, sau khi chuyển hàng ra bên ngoài xong thì tình cờ lang thang đến đây, lại gặp được hai anh, cho nên mới chạy tới đây làm quen, hy vọng sau này sẽ được hai anh chăm sóc.”
Hai tên yêu nhân này cũng không phải là kẻ ngốc, cũng không vì vài câu nói của tôi mà bị lừa.
Cho nên đối với tôi vẫn tỏ ra thái độ đề phòng.
Đặc biệt là cái gã đã yêu hoá ra móng vuốt kia, gã lộ ra móng vuốt sắc bén, chỉ cần tôi hơi động một chút thì sẽ bị đối phương tấn công.
Không chỉ vậy, một tên yêu nhân khác cũng nói với tôi: "Mới tới đúng không? Mày tới khi nào? Khẩu lệnh là gì?”
Khẩu lệnh? Tôi làm gì biết khẩu lệnh chó má nào.
Nhưng tôi cũng không hoảng loạn, bởi vì tôi nhìn thấy sư phụ đã vòng ra phía sau lưng của hai người đó, mà khoảng cách giữa họ không đến ba mét.